Editor: May
Tầm mắt lãnh trầm của Phong Thánh dời sang, ngưng mắt nhìn cánh tay bị Diệp Sa Nghiên bắt lấy.
Ánh mắt của anh quá mức lạnh lẽo, Diệp Sa Nghiên khẩn trương đến co rụt một chút, nhìn lại theo tầm mắt anh, cô bỗng nhiên buông tay chính mình ra.
Cô kích động đến độ quên mất, Phong Thánh có thói quen sạch, không thích người khác chạm vào anh.
“Thánh, tôi tận mắt nhìn thấy Diệp Sa Nghiên đẩy Lạc Ương Ương xuống biển, buổi tối đen như vậy rất khó tìm, làm sao bây giờ?”
Tốc độ du thuyền chậm đi rất nhiều, Thuần Vu Thừa thu hồi tầm mắt nhìn mặt biển xung quanh, ánh mắt nhìn về phía Phong Thánh trầm lại trầm.
Lạc Ương Ương ngàn vạn đừng xảy ra chuyện.
Mặt lạnh của Phong Thánh căng chặt, một đôi mắt lạnh quỷ quyệt khó lường, tầm mắt nhìn quét ở trên mặt biển đen nhánh.
Nhìn quét một vòng cái gì cũng không nhìn thấy, ánh mắt lạnh lẽo của Phong Thánh bắn về phía Diệp Sa Nghiên: “Nếu cô ấy cô chuyện, tôi sẽ để cô chôn cùng!”
Diệp Sa Nghiên chỉ nhìn thoáng qua ánh mắt lạnh lẽo của Phong Thánh, khí tràng làm cho người ta sợ hãi, cũng không dám nhìn anh thêm nữa, bị dọa đến liên tiếp lui vài bước.
Phong Thánh lại có thể nói, muốn cô chôn cùng Lạc Ương Ương?
Bọn họ từng là bạn học, giao tình nhiều năm như vậy, anh lại có thể vì em gái kế không giải thích được kia, liền muốn cô chôn cùng?
Diệp Sa Nghiên rũ mắt đẹp xuống, mím chặt miệng.
Chuyện của Phong Diệc Hàm trước kia, Phong Thánh chưa bao giờ quản.
Cô đã biết Lạc Ương Ương là một tai họa, sớm muộn gì cũng sẽ phá hư chuyện của cô!
“Thiếu gia, ngài nói có người rơi xuống biển sao?”
Thuyền trưởng mang theo đèn pin cầm tay ánh sáng mạnh chiếu xa, hoang mang rối loạn chạy tới trước mặt Thuần Vu Thừa.
“Mau kêu đội cứu hộ tới!”
Thuần Vu Thừa nhấc tay dài, bực bội nắm sợi tóc chải đến cẩn thận tỉ mỉ.
Diêm Vương gia làm cái gì vậy, nếu sinh nhật hôm nay của anh có người ngã xuống chết đuối từ trên du thuyền của anh, vui đùa cái gì vậy, sinh nhật của anh còn chưa trôi qua đâu.
Mà người này còn là…… Thuần Vu Thừa theo bản năng nhìn về phía Phong Thánh.