Editor: May
Không có khả năng!
Cô nhất định sẽ không để cho bọn họ ở bên nhau, anh hai là của cô!
Của cô!
Phong Diệc Hàm hung tợn giận trừng mắt nhìn bóng dáng lên lầu của Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương đừng mơ tưởng đoạt đàn ông với cô!
Đừng mơ tưởng!
Bởi vì ghen ghét, Phong Diệc Hàm cực kỳ phẫn nộ, phẫn nộ đến thậm chí đều đã quên đau đớn bị phỏng trên chân.
“Hàm Hàm, em đứng ở cửa cầu thang làm gì?”
Phong Ngật vừa về tới, liền nhìn thấy Phong Diệc Hàm một mình đứng ở cửa cầu thang, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cầu thang.
Anh đi lên nhìn nhìn, trên cầu thang đều không có ai.
“Hả?” Tiếng nói ôn nhuận của Phong Ngật vừa chui vào lỗ tai, ánh mắt ác độc của Phong Diệc Hàm nháy mắt rút đi, đầu óc nhất thời có chút phát ngốc.
Lúc Phong Ngật nhìn về phía Phong Diệc Hàm, vừa lúc bắt được ánh mắt ác độc cô chưa kịp thu hồi kia.
Mắt ôn nhuận của anh hơi trầm xuống một chút, không thích trên người Phong Diệc Hàm xuất hiện loại ánh mắt này.
Phong Diệc Hàm nhìn Phong Ngật, rất nhanh phản ứng lại, bị phỏng đau đớn cũng lập tức truyền đạt đến thần kinh não bộ của cô.
“Anh ba, em bị phỏng.” Phong Diệc Hàm ủy khuất hơi nhíu mặt đẹp, khóc lóc nhào vào trong lòng ngực Phong Ngật.
“Bị phỏng? Sao lại bị phỏng?” Khi Phong Ngật hỏi lời này, tầm mắt dừng ở bàn trà một mảnh hỗn độn.
Tay Phong Diệc Hàm ôm Phong Ngật hơi dừng, nâng mặt đẹp tội nghiệp lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Phong Ngật: “Em gái nấu nước sôi, hu hu…… em liền bị phỏng.”
Phong Diệc Hàm dùng tâm nhãn, cố ý không nói rõ ràng, nhưng cũng để cho Phong Ngật sinh ra hoài nghi với Lạc Ương Ương.
Cô ta vốn tưởng rằng, sau khi cô ta nói như vậy, Phong Ngật sẽ truy hỏi tiếp.
Nhưng là.