Editor: May
Cơm nước xong, mọi người tụ ở một chỗ chơi vui.
Phong Thánh đi theo lão gia tử không biết vội cái gì, Lạc Ương Ương một mình nhàm chán ngồi ở một góc phòng khách.
“Chào cô, cô tên Lạc Ương Ương phải không?” Phong Thi Nhã đi về phía cô, nâng nụ cười dịu dàng lên.
Đột nhiên nghe được tên của mình, mí mắt Lạc Ương Ương nâng lên, liền thấy được trang điểm tinh xảo, Phong Thi Nhã ngũ quan nhu mĩ: “Ừ.”
“Tôi tên Phong Thi Nhã, tôi dẫn cô đi chơi.” Phong Thi Nhã nói, cũng mặc kệ Lạc Ương Ương đồng ý hay không đồng ý, lôi kéo tay cô liền chạy ra bên ngoài.
“Từ từ.” Lạc Ương Ương muốn cự tuyệt, nhưng Phong Thi Nhã chạy quá nhanh nắm lại chặt, cô chỉ có thể bị bắt chạy theo.
Phong Thi Nhã dẫn theo Lạc Ương Ương một đường đi bộ ở cổ trạch, nhìn thấy ai cũng chào hỏi với tiếng, thuận tiện lại giới thiệu Lạc Ương Ương một chút, Lạc Ương Ương chỉ có thể hơi xấu hổ nói ‘ xin chào’.
Hai người xuyên qua cổ trạch, Phong Thi Nhã hiển nhiên phi thường quen thuộc với cổ trạch, xuyên tới xuyên đi Lạc Ương Ương đều sắp bị vòng hôn mê, cô ta còn vẻ mặt hưng phấn.
Một đường chơi đùa xuống, lúc đi đến khu ở của người trẻ tuổi, sắc trời sớm tối đen.
Một góc này của cổ trạch là thiên địa của người trẻ tuổi, vừa bước vào đại sảnh, Lạc Ương Ương liền có loại ảo giác đi vào thế giới kỳ diệu.
Kiến trúc mùi hương màu sắc cổ xưa, một đám cả trai lẫn gái mặc sườn xám và kiểu áo Tôn Trung Sơn, giống như là không cẩn thận đi vào bánh xe lịch sử.
Nhưng mà.
Cô vừa tiến đến, nghe được phiêu đãng ở trên không đại sảnh, lại là điệu nhạc waltz khiêu vũ.
Sân nhảy, càng là hai nam nữ thành đôi ôm nhau khiêu vũ.
Kiến trúc phong cách cổ phối hợp trang phục phục cổ, sân nhảy vang lên lại là vũ khúc hiện đại hóa.
Đại sảnh xinh đẹp này là một quán bar, dưới ánh đèn nhấp nháy nhiều màu sắc loang loáng, nhìn một màn trang phục và hành động quỷ dị phối hợp đi về phía trước, Lạc Ương Ương nhìn nhìn, lại có thể cảm thấy rất hài hòa.
“Đi, chúng ta uống rượu đi.” Phong Thi Nhã lôi kéo Lạc Ương Ương liền xuyên qua đi về phía quầy bar.