Editor: May
Nhìn cái gì mà nhìn, không nói là anh hai cô còn có thể nói là gì?
Cũng không thể nói, cô là bạn giường giải quyết nhu cầu sinh lý của anh đi, vương bát đản!
Ánh mắt Phong Thánh hơi thâm thúy, làm như không nghĩ tới Lạc Ương Ương an tĩnh ngoan ngoãn còn nhẫn nhục chịu đựng, lại dám trừng anh.
“Anh hai em?” Dáng ngồi của Hoa Nhất Phi đặc biệt tùy ý, không sợ chút nào Phong Thánh ở vị trí trên, cảm giác khí tràng cường đại áp bách mười phần.
Đôi mắt anh suy sút tùy tính lại giống như có thể hiểu rõ hết thảy, lưu chuyển ở trên người Lạc Ương Ương và Phong Thánh, tựa hồ có chút hoài nghi thân phận hai người.
Hoa Nhất Phi là đạo diễn, đối với tất cả biểu tình biểu diễn ra ở trước mặt màn ảnh của diễn viên, anh có tự mình nghiên cứu một phen.
Lạc Ương Ương biểu hiện càng trấn định, trong ánh mắt cô khi nhìn về phía Phong Thánh có chút khẩn trương, cũng trốn không khỏi ánh mắt nhìn như tùy ý thoáng nhìn của anh.
“Nói xong chưa?” Phong Thánh nhìn cũng không liếc mắt nhìn Hoa Nhất Phi một cái, tất cả lực chú ý ở trên người Lạc Ương Ương.
“Xong rồi, đã xong rồi.” Vốn dĩ đã nói với Hoa Nhất Phi không sai biệt lắm, ở dưới ngữ khí lạnh giọng của Phong Thánh, Lạc Ương Ương nào dám ngỗ nghịch anh, chỉ theo bản năng liên tục gật đầu.
“Đi.” Mặt tuấn của Phong Thánh lạnh lùng bình tĩnh vững vàng, không muốn ngừng nhiều thêm một phút xoay người liền đi.
Lạc Ương Ương thấy thế, vội cầm lấy ba lô nhỏ trên chỗ ngồi, vẻ mặt xin lỗi từ biệt với Hoa Nhất Phi: “Đạo diễn Hoa, ngượng ngùng, em còn có việc phải đi trước, nếu kịch bản có vấn đề gì, hôm nào chúng ta bàn lại được không?”
Đôi mắt Hoa Nhất Phi hàm chứa thâm ý nhìn bóng dáng đĩnh bạt rời đi của Phong Thánh, khi tầm mắt vừa thu lại nhìn về phía Lạc Ương Ương, nói đến vẻ mặt tùy ý: “Đương nhiên có thể, em đi đi.”
Lạc Ương Ương nhất định không biết, trong giới mặc kệ là biên kịch, diễn viên hay là người đầu tư đại kim chủ vân vân, bàn kịch bản bàn phim với đạo diễn quái tài Hoa Nhất Phi này, cô là người đầu tiên dám đưa ra đi trước.
Phong Thánh đi đến thật sự là quá nhanh, Lạc Ương Ương chạy chậm mới có thể đuổi kịp anh.
Nhìn Phong Thánh và Lạc Ương Ương bước nhanh rời đi, người bàn làm ăn với Phong Thánh đều hai mặt khiếp sợ nhìn lén.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Phong Thánh đi cách gần với một cô gái như vậy.