Editor: May
“Phong Thánh!” Thái độ Phong Thánh rất không thèm để ý, rốt cuộc chọc giận Lạc Ương Ương, cô tức giận đến ‘ bốp ’ một tiếng, một chưởng đánh rớt ma thủ trên eo, “Vì sao anh không nói cho tôi biết? Nếu không phải cô ta……”
“Nếu không phải cô ta!” Thần sắc Phong Thánh biến đổi, đột nhiên cắt đứt lời nói của Lạc Ương Ương, “Cô và tôi liền sẽ không giống như bây giờ, phải không?”
Phong Thánh nhìn thật sâu phẫn nộ trong ánh mắt Lạc Ương Ương, mắt lạnh sắc bén tập trung vào cô.
Bị anh ngủ, cô liền khó chịu như vậy sao?
Cô biết có bao nhiêu phụ nữ, quỳ cầu xin anh ngủ không?
Lạc Ương Ương bị ánh mắt sắc bén của anh làm rùng mình, cô lập tức khẩn trương đến rụt bả vai nhỏ lại.
Ngay cả nước ấm áp dưới thân, cũng ở một khắc này chợt lạnh lẽo xuống, làm cô có chút vô thố.
“Trả lời tôi!” Phong Thánh niết cằm nhỏ của Lạc Ương Ương, cưỡng bách cô nhìn về phía anh.
Ánh mắt sáng ngời của Lạc Ương Ương lập loè vài giây, tiếp đó dần dần nâng đủ dũng khí.
Sau khi khẽ cắn răng một cái, cô khẳng định nói ra tiếng lòng của mình: “Đúng!”
Nếu không phải Diệp Sa Nghiên hạ độc thủ, cô và Phong Thánh liền sẽ không lưu lạc đến tình cảnh như hôm nay.
Cô sẽ xem anh là anh hai, sẽ tôn kính anh.
Cho dù ở trong mắt anh, cô là em gái kế anh khinh thường.
Những thứ này đều không quan trọng, bọn họ vẫn có thể ai lo phận nấy, ai cũng không can thiệp ai.
Hơn nữa, cô nói chính là sự thật không phải sao?
Nếu không có Diệp Sa Nghiên, cô và Phong Thánh, đương nhiên sẽ không giống như bây giờ.
Bọn họ sẽ không thẳng thắn thành khẩn tương đối, cô càng sẽ không trần truồng khóa ngồi trên đùi anh.
“Đi theo tôi, cô rất ủy khuất?” Tay Phong Thánh nắm cằm cô dùng lực một chút, mắt lạnh nháy mắt hiện lên một chút nguy hiểm.
Anh có chỗ nào làm cô không hài lòng?