Editor: May
Tập trung nhìn vào, khuôn mặt yêu nghiệt của Phong Hành liền trầm xuống: “Diệp Sa Nghiên, ai cho cô đi lên? Đi xuống!”
Đối mặt lệnh đuổi khách của Phong Hành, Diệp Sa Nghiên không những không xuống xe, còn thuận tay vung lên liền ‘ rầm ’ đóng cửa xe lại.
“Tôi muốn bàn giao dịch với anh.” Diệp Sa Nghiên đối diện Phong Hành, khuôn mặt diễm lệ trang điểm tinh xảo, có một chút ngoan tuyệt.
“Chỉ dựa vào cô?” Phong Hành khinh miệt hừ lạnh một tiếng, tất cả mắt đào hoa đều là khinh thường, “Xuống xe!”
Lúc này, đèn xanh đã sáng.
“Khoản giao dịch này có quan hệ với Lạc Ương Ương vừa mới xuống xe.” Diệp Sa Nghiên trực tiếp cài dây an toàn.
Lúc cô ta từ thương trường ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Lạc Ương Ương xuống xe, cô ta liếc mắt một cái liền nhận ra là xe của Phong Hành.
Hiện tại cho dù bị đuổi cũng không xuống xe, là bởi vì cô ta biết.
Tỷ lệ Phong Hành và cô ta đạt thành nhận thức chung, phi thường lớn.
Cô ta không muốn lãng phí cơ hội này, Phong Hành là một thương nhân, khẳng định anh ta sẽ không đẩy giao dịch có lợi với anh ta ra ngoài.
‘ Tích –’
Đèn xanh đã sáng lên, Phong Hành lại chậm chạp không đi, ô tô theo sau anh ta, đã không kiên nhẫn ấn vang còi.
Phong Hành theo bản năng nhìn nhìn phía sau, lại liếc mắt nhìn kỹ Diệp Sa Nghiên một cái, ngay sau đó khởi động xe.
Trong một tầng cao ốc ven đường, Phong Ngật ngồi ở vị trí dựa cửa sổ ăn cơm với bạn bè, vừa lúc thấy được một màn này ở đầu đường.
Anh còn nhìn thấy sau khi Lạc Ương Ương xuống xe, vào một cửa hàng bánh kem ven đường.
Sau khi nhìn thấy Phong Hành chở Diệp Sa Nghiên rời đi, Phong Ngật nói với bạn bè vài câu, liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Khi Lạc Ương Ương đi ra từ cửa hàng bánh kem, tay trái xách bánh kem nhỏ, tay phải cầm kem.
Kem còn chưa kịp ăn một ngụm, vừa nhấc mắt liền thấy được Phong Ngật ôn nhuận như ngọc.