Editor: May
Chờ cô bơi trở lại trên thuyền, Diệp Sa Nghiên lại tìm cô phiền toái thì làm sao bây giờ, cô sẽ muốn trở về mới là lạ.
“Sai chỗ nào?” Phong Thánh không thuận theo không buông tha.
“Không nên bơi về phía cảng.” Lạc Ương Ương dẩu cái miệng nhỏ đến càng cao.
Sớm biết rằng cuối cùng sẽ bị Phong Thánh vớt lên thuyền, cô khẳng định ngoan ngoãn chờ được cứu.
“Còn có gì?” Đối với chuyện để cho Lạc Ương Ương nhận sai này, Phong Thánh vẫn luôn chấp nhất như vậy.
Còn có?
Lạc Ương Ương đầu nhỏ dưa thần kinh não bay nhanh chuyển động, xoay nửa ngày cũng không lộng minh bạch, Phong Thánh nói được còn có là chỉ cái gì.
Lén ngước mắt, sau khi phát hiện Phong Thánh vẫn là lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cằm nhỏ của Lạc Ương Ương vừa quang minh chính đại ngước anh.
Tự tin có chút hư, cái miệng nhỏ của cô dẩu đến đặc biệt ủy khuất: “Còn có cái gì?”
Phong Thánh nhìn khuôn mặt nhỏ đầy bụng ủy khuất lại hơi khẩn trương của anh, mắt lạnh tối sầm lại thật sâu: “Hôn tôi.”
“A?” Nháy mắt Lạc Ương Ương há hốc mồm.
Trừ bỏ bơi về phía cảng, một điểm sai khác của cô, là hôn anh?
Sao cô có chút nghe không hiểu.
Nhìn Lạc Ương Ương mặt đầy vô tội, Phong Thánh cũng không muốn để cô tiếp tục nhận sai.
Chỉ thấy anh bỗng nhiên ôm eo con rắn nhỏ của cô đè về phía chính mình, một ngụm bắt cánh môi phấn nộn kiều diễm ướt át của cô.
Vật nhỏ thiếu dạy dỗ, quả thực là mỗi thời mỗi khắc đều đang câu dẫn anh.
Tóc dài nửa khô của Lạc Ương Ương rối tung ở trên người, từ trong gương phản chiếu phía sau có thể nhìn đến, bàn tay to của Phong Thánh đang di chuyển đốt lửa ở trên lưng cô, đều bị che đậy ở dưới tóc đen của cô.
Thật vất vả kết thúc một nụ hôn sâu dây dưa triền miên.
Lạc Ương Ương mềm như bông dán vào Phong Thánh, vô lực thở gấp.
Mới vừa ở cạnh cửa kết thúc một hồi đại chiến, Phong Thánh liền không thể để cô nghỉ ngơi một chút sao?