Editor: May
Đều là anh em, đối mặt cùng một sự kiện, nếu Phong Thánh cũng có thể đối với cô như vậy, thì thật tốt.
“Đồ ngốc.” Ý cười ôn nhuận của Phong Ngật càng sâu, vỗ nhẹ đầu nhỏ mái tóc nhu thuận của Lạc Ương Ương, “Còn gọi cái gì mà học trưởng, gọi anh ba.”
“……” Cảm xúc của Lạc Ương Ương lại là một trận cuồn cuộn, cố nén lệ ý suy nghĩ muốn dâng lên hốc mắt, ngoan ngoãn nhẹ giọng kêu, “Anh ba.”
Một tiếng ‘ anh ba ’ này, khiến Lạc Ương Ương rõ ràng.
Cả đời này, cô và Phong Ngật, đều không thể.
Suốt cuộc đời, có lẽ, cô và anh chỉ có thể là anh em.
“Thật ngoan.” Phong Ngật vốn định buông tay, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ non nớt phấn phấn của Lạc Ương Ương, nhịn không được nhẹ nhéo khuôn mặt nhỏ của cô một chút.
Hoạt hoạt nộn nộn, giống như có thể véo ra nước, xúc cảm thật tốt.
Động tác véo khuôn mặt nhỏ quá mức thân mật, Lạc Ương Ương thẹn thùng đến lỗ tai nhỏ đều phấn hồng lên.
Lông mi nhỏ dài run lên nồng đậm, giơ lên một tươi cười ngoan ngoãn ngọt ngào.
Cô không dám đi hy vọng xa vời quá nhiều, có thể lấy thân phận anh em ở chung thật tốt với Phong Ngật, cô liền rất thỏa mãn.
Lạc Ương Ương là thỏa mãn, nhưng có một người đừng nói thỏa mãn, mặt lạnh đen trầm đến độ sắp kết băng.
Sau khi Phong Ngật bị người vây quanh rời đi, Lạc Ương Ương xoay người liền tiến vào biệt thự.
Phong Thánh không chút do dự, đặt ly rượu giữa ngón tay thon dài xuống.
Anh – nhân vật chính của tiệc sinh nhật này bỏ lại khách khứa khắp vườn hoa, dẫm bước chân tự phụ tiến vào biệt thự.
Lạc Ương Ương là theo vào biệt thự từ cửa sau, cô mới vừa đi đến cửa thang lầu muốn lên lầu, trước cửa liền truyền đến tiếng mở cửa.
Cô ngừng một chút.
Vài giây sau, Phong Thánh mặc âu phục đen cắt may thoả đáng, xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt cô.
Trong phút chốc, Lạc Ương Ương chỉ cảm thấy nguy hiểm buông xuống.