Editor: May
“Anh đừng nháo!” Dưới chân Lạc Ương Ương lập tức phanh lại không đi nữa, ý đồ tránh thoát tay Phong Thánh, “Tôi hẹn Vưu Vưu, không phải anh phải đi làm sao? Mau đi làm đi.”
Lạc Ương Ương quá hiểu phong cách làm việc của Phong Thánh, anh nói muốn bồi cô chơi, phỏng chừng là nghiêm túc.
Anh còn tắt di động của cô, rõ ràng không muốn Vưu Vưu liên hệ được cô, đây không phải làm cô thả bồ câu với Vưu Vưu sao.
“Tôi dắt cô đi vào, tôi khiêng cô đi vào, tự mình chọn một cái.” Phong Thánh cũng dừng lại, nghiêng đầu, mắt lạnh liếc một cái, không giận tự uy nói.
“……” Lạc Ương Ương kinh ngạc một chút, lập tức liền không nói, lực tay giãy dụa cũng giảm đi không ít.
Phong Thánh nhìn chằm chằm cô ba giây, khi dắt cô đi vào cửa lớn lần nữa, ngược lại phi thường thuận lợi.
Lạc Ương Ương nhăn mày nhỏ, nghĩ có phương pháp gì có thể đối phó với Phong Thánh không.
Thẳng đến khi cô vào cửa mới phát hiện, lối vào bày bảng ‘ ngừng bán vé ’.
Đã ngừng bán vé?
Vậy sao cô và Phong Thánh một đường không trở ngại đi vào được.
Quan trọng là.
Cô và Phong Thánh đều không có mua vé, sao không ai cản bọn họ.
Mí mắt Lạc Ương Ương hung hăng nhảy dựng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn vào trong.
Liếc mắt một cái nhìn lại, công viên giải trí lớn như vậy, lại không nhìn thấy một người.
“Phong Thánh, sẽ không phải anh bao toàn bộ công viên giải trí này chứ?” Lạc Ương Ương giống như gặp quỷ nhìn Phong Thánh.
“Tôi không thích nơi nhiều người.” Phong Thánh đáp đến đương nhiên.
Ngũ quan Lạc Ương Ương đều run rẩy lên, nhìn công viên giải trí bốn bề vắng lặng, càng hụt hẫng giống như ăn ruồi bọ.
Đến công viên giải trí chơi chính là để náo nhiệt, nhiều người mới chơi vui chứ.