Editor: May
Người đàn ông vạm vỡ kéo cô đi quá nhanh, cô bị túm đến đong đưa lung lay, còn chưa thấy rõ tình hình trong nhà thế nào, đã bị dùng sức đẩy ngã ở trên giường nhỏ cũ nát móc meo.
Trong xóc nảy thật mạnh, Lạc Ương Ương bị ném ở trên giường, sau khi đầu óc đều trời đất quay cuồng xoay vài vòng, lắc lư đến tầm mắt lúc này mới vững vàng xuống.
Trên đỉnh đầu, là trần nhà treo mạng nhện đến biến thành màu đen, dưới thân nằm, là nệm cũ nát tản ra vị mốc thối nồng đậm.
Lạc Ương Ương không dám thả lỏng một khắc nào, đôi tay cô bị trói ở sau lưng, giãy giụa dùng sức động thân ngồi dậy.
Cô ngồi dậy ở trên giường, lúc này mới phát hiện trong căn phòng nhỏ có không ít người.
Một đám đàn ông dáng người cường tráng, toàn mặc quần áo đen đậm.
Bao gồm hai gã đàn ông bắt cô lên trên xe bus nhỏ, lúc này trong phòng nho nhỏ, có mười tên đàn ông.
Mười tên đàn ông vạm vỡ đều đứng ở các góc phòng, chỉ có một người ngồi.
Lạc Ương Ương nhìn về phía tên đàn ông ngồi ở trên ghế tứ giác kia, đối phương rất trẻ tuổi, bộ dáng thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi.
Nhưng, người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi này, không giống những người đàn ông vạm vỡ thô cuồng khác, anh ta rất trắng nõn, mặc cũng càng khéo léo có hình.
Chỉ là, ánh mắt anh nhìn Lạc Ương Ương, lại là âm ngoan nhất ở trong tất cả người đàn ông ở đây.
“Lạc Ương Ương đúng không?” Người đàn ông trẻ tuổi đàn ngồi kia, mở miệng nói chuyện, “Cô biết tôi là ai không?”
Lạc Ương Ương nhìn người đàn ông vài lần, ánh mắt sợ hãi nhẹ lắc đầu, cô vừa lắc vừa dịch ra sau.
Giường một người cũng không lớn, cô rất nhanh liền thối lui đến góc tường, lưng ngồi dựa tường.
“Cô nhìn kỹ lại xem!” Giang Hải Phong tựa hồ cũng không vội vã làm gì Lạc Ương Ương, anh ta chỉ thần sắc ngoan tuyệt trừng mắt nhìn Lạc Ương Ương.
Đàn ông đầy phòng như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, Lạc Ương Ương để lưng ở trên tường phía sau, còn không khống chế được run rẩy rất nhỏ.
Nhìn Giang Hải Phong giọng nói âm lãnh, mơ hồ có dấu hiệu phát cuồng, đầu óc Lạc Ương Ương ‘ ong ’ một tiếng liền nổ tung