Editor: May
“Vậy cậu phải làm sao bây giờ? Anh ấy biết chuyện của cậu và Phong Thánh không?” Vưu Vưu lại nhỏ giọng hô nhỏ lần nữa.
Cô đã nói, mấy ngày nay Ương Ương có chút không thích hợp, hoá ra là người trong lòng đã trở lại.
“Hẳn là không biết.” Lạc Ương Ương than nhẹ một tiếng.
Loại chuyện này, Phong Thánh hẳn là sẽ không nói với Phong Ngật.
“Cho dù Phong Ngật không biết, vậy cậu cũng rất nguy hiểm.” Vưu Vưu ngẫm lại hình ảnh kia, liền lo lắng thay Ương Ương.
Cùng dưới một mái hiên, phải cẩn thận đề phòng trưởng bối không nói, còn phải ứng phó đầu cầm thú Phong Thánh kia.
Hiện tại khen ngược, Phong Ngật đã trở lại.
Ương Ương phải ở dưới mí mắt người trong lòng, lén lút lăn giường với một người đàn ông khác.
Khó chịu này, cô chỉ nghĩ đã khó chịu.
“Cũng may, Phong Thánh ngại người trong nhà quá nhiều, chúng tôi dọn ra ngoài ở.”
Trong ly giấy cà phê truyền ra nhiệt nhiệt độ ấm áp, cùng lúc ấm tay, nhưng lại không ấm đến tâm của Lạc Ương Ương.
Sau khi dọn ra, cô cảm thấy còn khá tốt.
Ít nhất, không cần lại lo lắng sẽ bị mẹ và chú Phong phát hiện, cũng không cần lại đối mặt với địch ý như có như không của Phong Diệc Hàm.
Nhưng mà, cô cũng không thấy được Phong Ngật.
Phong Ngật trở về sắp một tuần, nhưng cô nói chuyện với anh, thậm chí chưa vượt quá mười câu.
“Dọn ra ngoài?” Đôi mắt Vưu Vưu đảo tròn, “Hai người chính thức ở chung?”
Cô đã nói mà, Phong Thánh là một người đàn ông bá đạo như vậy, không có khả năng để Ương Ương và Phong Ngật, ở trong cùng một không gian.
Lạc Ương Ương liếc mắt nhìn Vưu Vưu một cái, tuy rằng không quá vừa lòng với cách dùng từ của cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu.
Ở chung, còn không phải là sao.