Editor: May
Lạc Ương Ương thực sinh khí, phi thường tức giận, lửa giận trong ánh mắt có thể thiêu đốt Phong Thánh hầu như không còn.
Nếu sự tình chỉ dính líu đến cô, Phong Thánh như thế nào cô đều chịu được, cô có thể nhẫn.
Phong Thánh lớn hơn cô bảy tám tuổi, liền không thể nghĩ thêm một chút cho gia đình này ư?
Anh một hai phải khiến cho một gia đình chia năm xẻ bảy mới vui vẻ sao?
“Cô nói tôi gây rối vô cớ?” So sánh với kích động của Lạc Ương Ương, phản ứng của Phong Thánh có vẻ quá mức trấn định, anh chỉ ánh mắt quái dị nhìn Lạc Ương Ương.
Anh lớn như vậy, được gọi là thành thục ổn trọng hơn so với tuổi, lần đầu tiên có người phê bình anh gây rối vô cớ.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Lạc Ương Ương tức giận phản bác, “Chúng ta giống như trước rất tốt, ban ngày anh có công việc của anh, tôi có học tập của tôi, anh cần gì phải giống như hôm nay, đột nhiên bồi tôi đi công viên giải trí?”
“Anh và tôi không cùng nhau xuất hiện ở trường hợp công chúng, sẽ chết sao? Sẽ không!”
“Ban ngày chúng ta sống cuộc sống của mỗi người, không can thiệp chuyện của đối phương, buổi tối đóng cửa lại, người ngoài ai cũng không biết chúng ta đang làm gì.”
“Cứ như vậy vẫn luôn đi xuống, thẳng đến anh chán, nói kết thúc loại quan hệ không thể gặp người này. Chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?”
Lạc Ương Ương càng nói càng kích động, trút toàn bộ mặt trái cảm xúc đè nén lâu ngày của mình.
Cô sợ chính là cái gì, Phong Thánh vẫn luôn đều biết, vì sao một hai phải tra tấn cô như vậy.
“Cuộc sống của mỗi người? Không can thiệp chuyện của nhau?” Mặt anh tuấn của Phong Thánh càng ngày càng lãnh trầm, “Chẳng lẽ giống như lần trước, cô bị Diệp Sa Nghiên đẩy đến trong biển, cho dù tôi nhìn thấy cũng không cần cứu cô sao?”
Nếu anh dám dắt tay cô ở trường hợp công chúng, liền có nắm chắc sẽ không làm cái nhà này ly tán.
Vật nhỏ lại không tin anh như vậy?
“……” Đỉnh đầu Lạc Ương Ương bốc hỏa, liền giống như bị người dội một chậu nước lạnh trên đầu, trong khoảnh khắc đầu óc liền bình tĩnh xuống.
Nhưng mà, đây là hai chuyện khác nhau.