Editor: May
“Lạc Ương Ương.”
Trong lúc Lạc Ương Ương tức giận bất bình, giọng nói của Phong Thánh, muộn thanh hờn dỗi truyền xuống từ đỉnh đầu.
“Ừ.” Sao cô cảm thấy, một tiếng Phong Thánh gọi tên cô này, ngữ khí có chút dị thường?
“Cô quá gầy.” Phong Thánh không đầu không đuôi nói.
“……” Tư duy của Lạc Ương Ương có chút theo không kịp tiết tấu của Phong Thánh, cái miệng nhỏ há ra chỉ có thể nói, “À.”
Cô biết thịt trên người cô không nhiều lắm, nhưng cũng không có quá gầy nha?
Cô vẫn là có ngực!
Phong Thánh đột nhiên nói lời này là có ý tứ gì?
“Tôi cho cô thẻ không có ý gì khác, chính là muốn cho cô ăn nhiều một chút, ăn ngon một chút.”
Khi Phong Thánh nói lời này, mắt lạnh lập loè mơ hồ không ngừng, may mắn không ai thấy được biểu tình không được tự nhiên của anh.
“……” Trên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Lạc Ương Ương, hai mắt to mở to một chút.
Ngại cô gầy, bảo cô ăn nhiều một chút, ăn ngon một chút?
Cho nên, Phong Thánh là đang giải thích với cô?
Phong Thánh đại ma đầu độc tài đại này, lại có thể sẽ giải thích nguyên nhân với cô!
Buổi sáng hôm nay, mặt trời là mọc lên từ phía tây phải không?
Lạc Ương Ương nhìn chằm chằm dòng xe cộ bên đường phố, một bộ dáng gặp quỷ.
Đúng lúc này, ‘ bốp ’ một tiếng, mông nhỏ của cô đau xót.
Phong Thánh lại có thể đánh mông cô!
“Lần này trước tha thứ cho cô, về sau không cho phép không nghe lời!”
Phong Thánh bá đạo cường thế nói, ngữ điệu lạnh lẽo, ý vị cảnh cáo mười phần.
Lạc Ương Ương bị đánh đến mông nhỏ co rụt lại, cả người đều căng chặt chớp mắt một cái.
Nghe xong lời Phong Thánh nói, hai tròng mắt của cô đều sắp trừng rớt.