Editor: May
“……” Lạc Ương Ương như là bị phát hiện tâm sự, cảnh giác nhìn Vưu Vưu liếc mắt một cái, ngay sau đó nhanh chóng lắc đầu.
Cho dù thân với Vưu Vưu hơn nữa, loại chuyện cảm thấy thẹn này cô vẫn là khó có thể nói ra.
“Sinh bệnh sao?” Vưu Vưu thấy bộ dáng đến lời nói cũng lười nói của Lạc Ương Ương, càng lo lắng duỗi tay sờ lên cái trán của cô.
“Vưu Vưu, tớ không có việc gì, phỏng chừng tối hôm qua không ngủ ngon, có hơi mệt.” Lạc Ương Ương bắt lấy tay của Vưu Vưu, tiếp tục nằm sấp trên bàn học.
“À, tớ đã hiểu.” Vừa nghe đến Lạc Ương Ương nói không ngủ ngon, lo lắng của Vưu Vưu nháy mắt quét sạch, mắt tròn quay tròn lập loè ái muội.
Khẳng định là tối hôm qua Phong Thánh làm chuyện xấu!
“……” Lạc Ương Ương thấy Vưu Vưu giễu cợt cô, cô liền quay đầu vùi đầu ở trong khuỷu tay, không mặt mũi gặp người.
Buổi chiều tan học về đến nhà, chuyện thứ nhất của Lạc Ương Ương chính là tắm rửa, ướt dính dính khó chịu chết cô.
Sau cơm chiều, khi Lạc Ương Ương co quắp bất an đi tìm mẹ cô.
Hai anh em Phong Thánh và Phong Ngật, cùng nhau vào thư phòng.
“Anh hai, buổi sáng Ương Ương đi học, là anh đưa đi?” Cùng lúc Phong Ngật ngồi xuống, lời nói cũng nói ra miệng.
“Ừ.” Hai anh em ngồi ở trước bàn làm việc, Phong Thánh nhìn về phía Phong Ngật đối diện, biểu tình vẫn là lạnh lùng trước sau như một.
“Đều là em gái, anh có thể quá bất công rồi không? Anh chính là chưa từng đưa Hàm Hàm đi học qua.” Phong Ngật cười ôn nhuận, trêu chọc nói.
“Anh có nói Lạc Ương Ương là em gái anh sao?” Nhìn em trai cùng nhau lớn lên từ nhỏ, khóe môi Phong Thánh hơi nhếch lên.
Mắt ôn nhuận của Phong Ngật nhíu lại, nụ cười này của anh hai anh, quá mức tà tứ, có biến!
Tuyệt đối có biến!
“Anh hai, anh đừng nói với em……” Phong Ngật híp mắt cau mày, hình như có chút rối rắm, “Anh ngủ với Ương Ương.”
“Không thể sao?” Đối mặt với Phong Ngật, Phong Thánh ngược lại đặc biệt bình tĩnh, không hề có ý tứ dấu diếm.