Editor: May
Phong Thánh sinh khí?
Vì sao?
Ngoại trừ không muốn cho anh ăn bánh kem, cô không có làm chuyện gì chọc anh tức giận đi?
Còn có, cái gì gọi là không hiểu tình thú?
Phong Thánh tên độc tài khốn kiếp này, cho rằng chính anh liền rất có tình thú sao?
Mặc kệ Lạc Ương Ương có phải thật sự muốn đóng phim hay không, ngày hôm sau, cô đều đúng hẹn xuất hiện ở phim trường.
Sau đó, đóng phim.
Ngày đầu tiên quay chụp, đối với Lạc Ương Ương người mới này mà nói, còn xem như rất thuận lợi.
Chỉ ngoại trừ, buổi chiều Phong Hành chạy đến phim trường thăm đoàn phim, liền không chịu rời đi nữa.
Kết thúc một ngày quay chụp, khi Lạc Ương Ương đi trở về lều trại, chuẩn bị thay trang phục diễn, cô chân trước đi vào, Phao Phao phòng trang điểm, liền đi vào theo sau.
“Phao Phao, tuy rằng anh thích đàn ông, nhưng tôi tốt xấu gì cũng là một cô gái, tôi muốn thay quần áo, anh tiến vào như vậy thật sự tốt sao?”
Lạc Ương Ương còn chưa đi đến trước giá áo, nghe được động tĩnh phía sau liền quay đầu lại, nhìn thấy Phao Phao mặc quần bó sát người màu đen, vô ngữ nói.
“Có cái gì không tốt, tôi lại không nhìn, lại nói, dù cô cởi hết cho tôi xem, tôi cũng không có hứng thú.” Phao Phao không cho là đúng trả lời.
“……” Lạc Ương Ương tức giận nhìn Phao Phao.
Cô biết Phao Phao không có ý xấu, nhưng anh thật đúng là tự quen thuộc, một chút cũng không xem chính mình là người ngoài.
“Thân ái, tôi là tới thăm dò tình báo với cô.” Phao Phao xoắn vòng eo nhỏ còn hơn phụ nữ của anh, vô cùng quyến rũ đi đến trước mặt Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương vừa nghe lời này liền nhướng mày, ánh mắt ái muội nhìn Phao Phao: “Phao Phao, anh đừng nói với tôi, anh coi trọng Phong Hành.”
“Tôi thật đúng là coi trọng anh ta!” Phao Phao đặc biệt kiêu ngạo một ngụm thừa nhận xuống, giây tiếp theo lại thay một gương mặt lấy lòng, “Thân ái vừa rồi vì sao cô hỏi như vậy, chẳng lẽ Phong Hành không tốt sao?”