Editor: May
Phong Thánh nắm Lạc Ương Ương, muốn trở về từ một đầu hành lang gấp khúc khác, kết quả vừa mới xoay người, liền nhìn thấy cuối hành lang gấp khúc, nghênh diện đi tới một đội người ngựa khác.
Người tới nơi xa phỏng chừng không dưới mười người, Lạc Ương Ương vừa thấy trận thế này, trái tim nhỏ liền co rúm lại một chút.
Cô thấy rõ ràng, người đi tuốt đàng trước, tuy tóc mai trắng bệch nhưng lưng rất thẳng.
Một cổ nghiêm nghị chính khí không giận tự uy, rõ ràng là khí thế người sống lâu ở vị trí trên cao mới có.
Nếu cô không đoán sai, người dẫn đầu đó hẳn là lão gia tử nhà họ Phong.
“Mau thả em ra.” Lạc Ương Ương vội vàng thấp giọng nhắc nhở Phong Thánh.
Phong Thánh tựa hồ do dự một chút, ngay sau đó yên lặng buông lỏng bàn tay to mười ngón nắm chặt ra.
Nhưng là.
Khi Lạc Ương Ương muốn rút tay về, Phong Thánh lại chuyển cổ tay lại bắt được cô.
Mười ngón nắm chặt biến thành nhẹ nhàng giao nắm, nhưng hai tay nhìn như tùy ý nắm ở một chỗ, Lạc Ương Ương cũng không thể tránh thoát được.
“Mau buông tay a!” Lạc Ương Ương là thật sự gấp gáp, vẻ mặt khẩn trương nhìn Phong Thánh.
Nếu như bị Phong lão gia tử nhìn thấy cô và Phong Thánh tay nắm tay, đó chẳng phải!
“Đừng khẩn trương, có anh ở đây.” Phong Thánh thấp giọng trấn an Lạc Ương Ương.
Thân phận hiện tại của anh và Lạc Ương Ương, một người là anh hai, một người là em gái.
Anh trai dắt em gái xem xét cổ trạch nhà mình, đây rất bình thường, có cái gì phải cả kinh.
Còn nữa.
Đây là lần đầu tiên lão gia tử gặp Lạc Ương Ương, cũng là lần đầu tiên thấy anh và Lạc Ương Ương cùng nhau xuất hiện.
Ấn tượng đầu tiên này quá quan trọng.
Anh phải để trong lòng lão gia tử hiểu rõ, tuy rằng đều là em gái không có quan hệ huyết thống, nhưng so với Phong Diệc Hàm, anh đối với Lạc Ương Ương là không giống nhau