Editor: May
Rất đau!
Anh hai ra tay cũng không biết kiềm chế một chút!
“Em thành thật nói đi! Có phải em đã sớm phát hiện dì Lạc, đặc biệt chờ ở một bên xem anh thất bại đúng không?”
Phong Thánh thuận tay vươn ra ôm cổ Phong Ngật, siết chú ấy liền đi về phòng của mình.
Trong xương cốt Phong Ngật là tính nết gì, anh quá rõ ràng.
E sợ thiên hạ không loạn có phải không!
“Anh hai, nhẹ một chút.” Phong Thánh xuống tay cũng không khách khí chút nào, Phong Ngật đều bị siết đến đỏ mặt, “Em đây không phải nghĩ dù sao anh cũng rất lĩnh đại, có thể hóa hiểm thành an ư?”
Lạc Ương Ương đã lâu không về nhà ở, đêm đầu tiên trở về, Lạc Anh khẳng định là muốn tìm cô.
Nếu anh nửa đường đột nhiên đi ra ngoài ngăn lại, ngược lại càng sẽ làm Lạc Anh nghi ngờ.
Anh thừa nhận Lạc Anh là một người mẹ tốt, cũng là một mẹ kế rất ôn nhu đoan trang mạnh mẽ
Cũng chính vì những nguyên nhân này, anh biết Lạc Anh cũng không dễ lừa chút nào.
Nếu hai anh em bọn họ hợp mưu làm chuyện gì ở trên người Lạc Ương Ương, Lạc Anh mẫn cảm như vậy, bà rất dễ dàng liền sẽ nhận thấy được.
Lại nói, anh canh giữ ở một bên, thật nếu xảu ra chuyện gì, anh vừa lúc có thể cùng anh hai nội ứng ngoại hợp quạt gió thêm củi giúp đỡ một phen, đây không phải là chuyện đẹp cả đôi đường sao.
“Em cứ giảo biện! Nếu em hiểu được kéo dài chút thời gian cho anh, anh đã trèo tường leo đi rồi.” Phong Thánh chưa hết giận lại đánh Phong Ngật một quyền.
Đứa em trai này của anh, một bụng ý nghĩ xấu.
“Em đâu xác định anh đang ở trong phòng Ương Ương? Em chỉ là đoán được mà thôi.” Phong Ngật nhịn đau giải thích nói.
Từ khi anh đóng cửa rời đi, đây đều qua bốn tiếng!
Anh đâu biết rằng thể lực anh hai nhà mình lại kinh người như vậy, bốn tiếng còn chưa đi.