Editor: May
Xuyên thấu qua một khe cửa nhỏ, anh nhạy bén nghe được, ngoài hành lang lại có tiếng bước chân truyền đến.
Lần này không phải tiếng bước chân của Phong Ngật.
Mắt lạnh của Phong Thánh còn chưa hoàn toàn rút đi tình cảm mãnh liệt, chợt căng thẳng.
Người đi tới ngoài cửa, là Lạc Anh – mẹ của Lạc Ương Ương.
Tới người nào không tốt, cố tình tới là mẹ của Lạc Ương Ương.
Sau khi trong lòng Phong Thánh chửi thầm một câu, tay vẫn nắm trên tay cầm cửa, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Cửa phòng, lại lặng yên không một tiếng động đóng lại lần nữa.
Phong Thánh quay đầu lại nhìn về phía trên giường, Lạc Ương Ương ngủ say trên giường lớn hồng nhạt, dung nhan khuôn mặt nhỏ trắng nõn ngủ say hoàn toàn điềm tĩnh ngoan ngoãn.
Nghĩ đến thân thể nhỏ dưới chăn của cô, trần trụi tràn đầy dấu hôn, ánh mắt Phong Thánh căng thẳng.
Vật nhỏ như vậy, trăm triệu không thể bị người khác nhìn thấy, đặc biệt là mẹ của cô.
Phong Thánh ngước mắt nhìn đèn chân không sáng ngời, giơ tay liền muốn tắt đèn.
Nhưng mà, khi ngón tay chạm vào nút chốt mở, anh lại đột nhiên dừng lại.
Phong Thánh rũ mắt nhìn về phía dưới chân, khe hở thật nhỏ giữa ván cửa trên mặt đất và sàn nhà, có thể xuyến thấu ánh sáng trong phòng đến trên hành lang.
Tuy rằng trên hành lang cũng có đèn, nhưng nếu Lạc Anh chú ý tới điểm này, bà lại trùng hợp nhìn thấy đèn trong phòng đột nhiên tắt.
Mà Lạc Ương Ương lại đang ngủ say, Lạc Anh chỉ cần suy nghĩ một chút, liền biết trong phòng còn có người khác.
Lạc Ương Ương dấu hôn khắp người nằm ở trên giường ngủ say, mà anh một người đàn ông lại y quan không chỉnh ở khuê phòng của cô, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi Phong Thánh đang do dự có nên đánh cuộc một phen không, mạo hiểm tắt đèn, để Lạc Anh cho rằng Lạc Ương Ương đã ngủ, mà tự động rời đi, cửa phòng đột nhiên đã bị gõ vang.
‘ Cốc cốc cốc! ’ tiếng vang thông qua cửa phòng truyền vào phòng ngủ.