Editor: May
“……” Lạc Ương Ương nhìn Phong Diệc Hàm phẫn nộ không thôi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên tiếp nói cái gì.
Cô vừa đến, nhà họ Phong liền an bài cô ở phòng này, cô đâu biết rằng là chuyện như thế nào.
Nghe ý tứ của Phong Diệc Hàm, phòng này tựa hồ rất đặc biệt, cô không thể ở?
Nhưng mà, từ khi cô tiến vào ở, không ai nói với cô không thể ở nha.
Phong Diệc Hàm thấy Lạc Ương Ương không nói lời nào, tức giận đến tay phải duỗi ra dùng sức kéo cô ra, tay trái liền muốn đi đẩy cửa.
Lạc Ương Ương bị đẩy đến lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã, mới vừa ổn định thân thể, lại thấy Phong Diệc Hàm muốn đẩy cửa phòng ra.
“Đừng!” Cô sợ tới mức vội vàng đi kéo Phong Diệc Hàm.
Nhưng mà.
Tiếng khóa cửa bị vặn rất nhỏ truyền đến.
Nháy mắt tiếp theo, Lạc Ương Ương ngăn cản không kịp, liền trơ mắt nhìn thấy cửa mở.
Cùng với cửa phòng mở rộng ra, Lạc Ương Ương nhìn về phía giường lớn trước tiên.
Chăn trên giường đệm chỉnh tề, cũng không có thân ảnh Phong Thánh trong dự đoán.
Hơn nữa chăn bằng phẳng, Phong Thánh cũng không có trốn ở trong chăn.
Người đâu?
Tầm mắt Lạc Ương Ương tìm kiếm ở trong phòng, không có bất kỳ dị thường gì.
Trước khi cô ra cửa Phong Thánh còn nằm ở trên giường ngủ, thời gian trong chốc lát như vậy, lại có thể đã không thấy tăm hơi.
Khi Phong Diệc Hàm đẩy cửa ra, nhìn thấy đồ dùng giường chiếu nữ tính hóa trong phòng nữ tính, cô ta tựa như bị sét đánh, giật mình tại chỗ ở cửa.
Phòng này, là phòng cách Phong Thánh gần nhất trong toàn bộ nhà họ Phong, thật sự có người ở.
Căn phòng cô ta mơ ước lâu như vậy, hiện tại rốt cuộc có người ở, nhưng người vào ở, lại không phải cô ta.
Lạc Ương Ương nhìn thấy Phong Thánh không ở trong phòng, cô liền an tâm.
Yên lặng mà đứng ở một bên, nhìn Phong Diệc Hàm khiếp sợ lại phẫn nộ, cô đột nhiên liền hiểu rõ, Diệp Sa Nghiên nói đúng là sự thật.