Editor: May
“Ương Ương……” Phong Ngật chỉ coi như là Lạc Ương Ương đang thẹn thùng đơn thuần.
Anh còn muốn nói gì đó, trên lầu lại xen vào một giọng nói mềm mại.
“Anh ba! Em đang tìm anh đấy!”
Phong Diệc Hàm xuống lầu, nhìn thấy Lạc Ương Ương và Phong Ngật đứng chung một chỗ, lập tức nâng khuôn mặt tươi cười lên gọi anh.
Lạc Ương Ương nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy Phong Diệc Hàm trên cầu thang, tươi cười đầy mặt nhìn cô.
“Em gái cũng ở đây.” Phong Diệc Hàm chị em tình thâm gọi Lạc Ương Ương, “Anh ba đang nói chuyện rất quan trọng với em gái sao?”
“Không có, chỉ tâm sự.” Phong Ngật nhìn Phong Diệc Hàm ‘ bịch bịch bịch ’ xuống lầu, khóe miệng giơ lên cười nhạt ôn nhuận.
Lạc Ương Ương nhìn Phong Diệc Hàm tươi cười xinh đẹp, đầu óc có chút phát ngốc.
Buổi sáng Phong Diệc Hàm còn rống cô, buổi tối liền thân thiết gọi cô là em gái như vậy, lông tơ của cô đều dựng thẳng lên.
“Nếu không có việc gì, vậy anh ba bồi em một chút.” Phong Diệc Hàm đi lên trước liền hai tay giơ ra, thân mật ôm lấy cánh tay Phong Ngật.
Lạc Ương Ương nhìn một màn này, ánh mắt hơi lóe một chút.
Hóa ra tình cảm anh em của Phong Ngật và Phong Diệc Hàm tốt như vậy.
“Em gái.” Phong Diệc Hàm cong eo tiến sát đến trước mặt Lạc Ương Ương, tươi cười thật vui vẻ, chỉ là ý cười không đạt đến đáy mắt, “Chị và anh ba lên trước, em đi ngủ sớm một chút.”
Tiểu tiện nhân, ở cùng tầng lầu với anh hai thì thôi, hiện tại còn nghĩ đến câu dẫn anh ba của cô.
Tưởng bở!
“……” Ở nơi Phong Ngật nhìn không tới, ánh mắt Phong Diệc Hàm hơi bất thiện một chút, nhìn đến Lạc Ương Ương chỉ có thể ngây ngốc gật gật đầu.
Bị Phong Diệc Hàm kéo lên lầu trước, Phong Ngật nhìn cô cười ôn nhuận: “Ương Ương, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, anh ba.” Lạc Ương Ương cười đáp lại.
Lúc Phong Thánh đi ra từ phòng sách, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Phong Diệc Hàm lôi kéo Phong Ngật lên lầu.