Editor: May
“Ương Ương, làm sao vậy?” Vưu Vưu đứng ở bên người Lạc Ương Ương, cô liếc mắt một cái liền thấy được cà phê dính trên áo khoác, trong lòng dâng lên dự cảm phi thường không tốt.
Không đợi Lạc Ương Ương trả lời Vưu Vưu, ánh mắt nhân viên cửa hàng cực tốt, liền treo tươi cười chuyên nghiệp, còn tính như là thân thiện nhìn Lạc Ương Ương:
“Vị tiểu thư này, áo khoác lông đen này mới đứa ra thị trường, là ba vạn năm ngàn đồng, cần giúp cô gói lại không?”
“Cô nói bao nhiêu?” Vưu Vưu sắp sợ ngây người, đôi mắt tròn bình thường, mở lớn giống như chuông đồng.
Ba vạn năm?
Wow, cô khẳng định nghe lầm!
Không phải một chút vải dệt thôi sao, làm bằng vàng à.
“Ba vạn năm, đây là hàng vừa đến hôm nay, kiểu mới.”
Nhân viên cửa hàng thấy thần sắc này của Vưu Vưu, sắc mặt cô ta cũng không tốt lắm, nhưng tươi cười nghề nghiệp vẫn còn treo lên.
Lạc Ương Ương mím chặt cái miệng nhỏ, cà phê dư lại ở đáy ly lắc lư một chút, là do tay cô hơi run một chút
Cô biết quần áo cửa hàng này đắt, nhưng cô không nghĩ tới lại đắt như vậy.
Đừng nói ba vạn năm, trên người cô đến ba ngàn năm cũng không có.
“Như thế nào, Lạc Ương Ương cô không có tiền sao?” Lạc Ương Ương cúi đầu trầm mặc, khiến Phong Diệc Hàm cười đến càng xinh đẹp.
Lúc này đây, cô ta cười đến thật sự vui vẻ.
Nhìn dáng vẻ, anh hai cũng không có cho Lạc Ương Ương tiền.
Nhận thức này, làm tâm tình cô ta rất tốt.
“Không có tiền?” Diệp Sa Nghiên bắt đầu kẻ xướng người hoạ với Phong Diệc Hàm, “Cô phá quần áo rồi lại không có tiền đền, vậy áo khoác này làm sao bây giờ?”
Phong Diệc Hàm và Diệp Sa Nghiên hát giật dây bỏ đá xuống giếng, khiến Lạc Ương Ương khẩn trương nắm chặt nắm tay nhỏ, móng tay đều sắp cắm vào thịt.
Diệp Sa Nghiên nói là sự thật, cô không có tiền đền.