Editor: May
Kết quả thử ống kính này, xác định vững chắc là không được.
“Từ từ!” Hoa Nhất Phi thấy Lạc Ương Ương muốn đi, giọng nói đều đề cao không ít, “Em đi cái gì mà đi? Anh lại chưa nói em không được!”
Anh chính là không muốn để Lạc Ương Ương cảm thấy khởi điểm quá cao, về sau không biết tiến tới mà thôi.
Màn diễn thử vừa rồi của cô, anh vẫn là phi thường vừa lòng.
Trạng thái nhân vật dán sát hơn Ngưu Phối Phối nhiều.
“Cho nên anh cảm thấy em được?” Lạc Ương Ương ngừng lại, xoay người, không dám tin tưởng hỏi lại Hoa Nhất Phi.
Yêu cầu của Hoa Nhất Phi đối với kỹ thuật diễn của diễn viên không cao lắm sao?
Sao cô có thể qua cửa của anh được.
“Ừ.” Hoa Nhất Phi chuyển tầm mắt, phỏng chừng không đi nhìn Lạc Ương Ương, “Tạm được.”
Lạc Ương Ương chớp mắt to vài cái, lúc này mới xác định cô không nghe lầm: “Nhưng em không muốn diễn!”
Đừng nói cô không muốn diễn, dù cô muốn diễn, Phong Thánh cũng sẽ không để cô diễn.
“Đây là bộ phim của em, vì sao em không muốn diễn?” Hoa Nhất Phi đi ra từ sau máy móc.
“Ai nói chính mình viết kịch bản, liền nhất định phải diễn? Tôi không muốn làm diễn viên!” Lạc Ương Ương và Hoa Nhất Phi giằng co chính diện.
Hôm nay tới, chính là muốn giáp mặt nói rõ ràng với Hoa Nhất Phi.
Kết quả cô vừa tới đã bị đưa đi phòng trang điểm, căn bản không có cơ hội nói.
“Lại không phải diễn bộ phim này liền nhất định phải làm diễn viên, về sau em không diễn nữa là được rồi.” Hoa Nhất Phi ý đồ thuyết phục Lạc Ương Ương.
Sau khi anh nói xong, thấy cái miệng nhỏ của Lạc Ương Ương há ra còn muốn thoái thác, liền nói tiếp:
“Em không nghĩ tới sao? Chẳng may bộ phim này nằm liệt ở giữa đường? Đây là em tốn rất nhiều tâm huyết viết ra, chẳng may thật huỷ hoại, em rất thương tâm đúng không? Nếu thật sự phải hủy, hủy ở trong tay người khác không bằng hủy trong tay chính mình!”