Editor: May
Thuần Vu Thừa vẫn là dáng ngồi cà lơ phất phơ như cũ, nửa híp mắt suy tư nói: “Thích một người, đại khái, có lẽ chính là nhìn thấy cô ấy liền muốn đụng ngã.”
“Còn gì nữa không?” Phong Thánh không dùng đầu óc nghĩ cũng biết, điểm này anh phi thường phù hợp.
“Còn có……” Thuần Vu Thừa cũng nghiêm túc nhớ lại, “Luôn muốn gặp cô ấy, còn không thể nhìn cô ấy bị người khi dễ.”
“……” Phong Thánh trầm mặc xuống.
Điểm này, giống như cũng phù hợp với anh.
Khi nhìn thấy cô bị Phong Diệc Hàm xô đẩy, lại thấy cô bị khi dễ cũng không biết phản kháng, anh thật sự tức giận.
Mặc kệ là Diệp Sa Nghiên hay là Phong Diệc Hàm, có lẽ, anh nên làm chút gì đó. Mới sẽ không để cho vật nhỏ vẫn luôn bị khi dễ.
Thuần Vu Thừa híp hai tròng mắt lại, lực chú ý hoàn toàn đặt ở trên mặt Phong Thánh, không buông tha bất kỳ vẻ mặt nào của anh ta.
“Chậc chậc chậc!” Trong trầm mặc, anh đột nhiên cúi người đi về phía trước, “Thánh, cậu động tâm, thích Lạc Ương Ương, có phải hay không?”
Phong Thánh lạnh lùng nhìn Thuần Vu Thừa, qua lúc lâu mới không quá xác định đáp: “Không biết.”
Thích một người, có dễ dàng như vậy sao?
Thuần Vu Thừa cũng không khách khí thưởng cho Phong Thánh một ánh mắt xem thường: “Cậu chính là EQ quá thấp, mới có thể thấy không rõ tâm chính mình!”
Thích liền thích, không thích liền không thích, có cái gì mà không biết.
Hơn nữa, tình cảm là có thể ngủ ra được!
Bị người cong quẹo mắng ngu ngốc, Phong Thánh cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh hạ lệnh đuổi khách: “Tôi muốn làm việc, cậu có thể lăn.”
Thuần Vu Thừa tìm Phong Thánh vốn dĩ là không có việc gì, đột nhiên nhớ tới còn có chuyện không làm phiền Phong Thánh nữa, đang chuẩn bị rời đi.
Vốn dĩ đã tính toán đi, nhưng thình lình bị người đuổi, Thuần Vu Thừa kháng nghị vỗ bàn: “Cậu đây là qua cầu rút ván! Bạch nhãn lang!”
Tuy rằng Phong Thánh đã không phải là lần đầu tiên đuổi anh đi, nhưng sao có thể nói đuổi liền đuổi chứ.
“Bổn tổng tài EQ quá thấp, cậu quen rồi là được.” Phong Thánh mang lời Thuần Vu Thừa mắng anh ra, trả lại một quân.