Editor: May
“Cô ngồi tàu lượn siêu tốc bao nhiêu lần, buổi tối liền tới bấy nhiêu lần.” Ánh mắt Phong Thánh sáng quắc khóa chặt Lạc Ương Ương, khóe môi cong lên một chút độ cung tà ác nhàn nhạt.
“……” Đầu óc Lạc Ương Ương ‘ ong ’ một tiếng liền nổ tung.
Không phải bởi vì lời nói của Phong Thánh, mà là bởi vì, cô giống như nhìn thấy Phong Thánh cười.
Phong Thánh khuôn mặt băng sơn này lại có thể biết cười!
Trong khiếp sợ, Lạc Ương Ương nhìn chăm chú lần nữa, lại thấy khóe miệng Phong Thánh vẫn là nghiêm cẩn hơi nhấp lạnh lẽo.
Chẳng lẽ vừa rồi là cô già cả mắt mờ nhìn lầm sao?
Lần thứ hai khi chơi tàu lượn siêu tốc vuông góc, Lạc Ương Ương không để lời nói của Phong Thánh vào trong lòng chút nào.
Cho dù cô không chơi đùa tàu lượn, Phong Thánh cũng đâu có tối nào buông tha cô?
Uy hiếp này đối cô mà nói, không có lực chấn nhiếp gì.
Sau khi nơm nớp lo sợ chơi ba lần tàu lượn siêu tốc vuông góc, Lạc Ương Ương chơi chơi liền chơi quen.
Tiếng thét hoảng sợ chói tai cũng biến thành tiếng hô to sảng khoái đến không thôi.
Sau khi liên tiếp chơi hơn mười lần tàu lượn siêu tốc vuông góc, trong lòng Lạc Ương Ương còn muốn tiếp tục chơi, thân thể lại không chịu nổi.
‘ Ọe……’
Cô ngồi xổm một bên, hoa hoa lệ lệ ói ra.
Một người nhân viên nam cầm nước khoáng và khăn giấy, yên lặng mà đứng ở bên cạnh cô.
Phong Thánh lấy nước khoáng từ trong tay nhân viên qua, vặn ra, đưa cho Lạc Ương Ương: “Không thể chơi thì đừng chơi, hiện tại chơi chết đi?”
Lạc Ương Ương tiếp nhận nước, sau khi ùng ục ùng ục súc miệng rất nhiều lần, mới suy yếu đứng lên: “Không chết, chỉ là đầu có chút choáng váng, chân có điểm mềm.”
Khi Lạc Ương Ương đứng dậy, thân thể có chút lay động, nhân viên bên cạnh muốn đỡ cô.
Phong Thánh vừa nhìn thấy tay vươn ra của đôi phương, mắt lạnh trong nháy mắt liền sắc bén lên.