Editor: May
Vật nhỏ lại dám phản quân anh!
“Khụ khụ! Khụ……” Lạc Ương Ương nghe ra, ngữ khí Phong Thánh phi thường không thích hợp, cô còn cười nữa phỏng chừng sẽ xảy ra chuyện.
Ho khan thẳng eo lên, Lạc Ương Ương cố nén, độ cung khóe miệng rốt cuộc khôi phục bình thường.
Nhưng cô cười đến khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, vẫn là làm Phong Thánh cảm thấy chói mắt.
Giễu cợt anh, cô rất vui vẻ?
“Phong tổng, tôi tuyệt đối không có không sợ hãi! Tôi chỉ là cảm thấy, cảm thấy……”
Lạc Ương Ương nghiêm trang giải thích, nhưng nói nói, cô đột nhiên liền không còn từ ngữ rồi.
“Cảm thấy cái gì?” Phong Thánh vẫn mặt than lạnh như cũ.
Phong Thánh vừa truy hỏi, đầu óc Lạc Ương Ương quýnh lên liền buột miệng thốt ra: “Tôi cảm thấy thật ra anh ăn cơm mềm không có mất mặt như vậy.”
Nhưng mà, mới vừa nói xong, Lạc Ương Ương liền hối hận.
Sao cô lại có thể nói như vậy!
Đầu óc rút gần à!
Xong rồi xong rồi, nhìn mặt Phong Thánh càng ngày càng đen, càng ngày càng lạnh, Lạc Ương Ương thầm kêu không ổn.
Đàn ông đều không thích cái từ ăn cơm mềm này, huống chi là Phong Thánh loại đàn ông tuyệt không thiếu tiền này.
Cô lại không cẩn thận dẫm trúng điểm mấu chốt của Phong Thánh.
“Thực xin lỗi!” Thừa dịp Phong Thánh còn chưa có lên tiếng, Lạc Ương Ương cúi đầu liền khom lưng một cái chín mươi độ, “Tổng tài đại nhân, tôi sai rồi!”
Cô chỉ cần tưởng tượng đến bà chủ vừa đi tới đây, Phong Thánh không nói hai lời liền đưa ra thẻ tín dụng.
Kết quả bà chủ không nhận thẻ anh, anh lại không móc ra được tiền mặt.
Hình ảnh kia xấu hổ lại khôi hài, vừa nhớ tới liền chọc trúng điểm cười của cô.
Đặc biệt là, khi cô dũng cảm lấy túi tiền lẻ ra, móc mao gia gia ra đưa cho bà chủ, tâm tình ngay lúc đó của cô sảng khoái bao nhiêu, sắc mặt Phong Thánh liền khó coi bấy nhiêu.
Cô lại có thể bỏ tiền ra trả ở trước mặt Phong Thánh!