Editor: May
Nghe không hiểu cô liền không nghe nữa, sau khi đồ ăn lên bàn, cô liền không để ý đến chuyện bên ngoài vùi đầu dùng bữa.
Một bàn đồ ăn lớn này, gần như đều là Phong Hành gọi, Lạc Ương Ương chỉ gọi một món, tôm.
Sau khi một dĩa tôm lớn lên bàn, Lạc Ương Ương nhanh chóng uống nửa chén canh trong chén, chuẩn bị muốn xuất kích về phía tôm lớn.
Uống xong canh đặt chén không lên bàn, cô vừa mới chuẩn bị đi gắp tôm, một con lột tôm xác thịt tôm trắng nõn liền thình lình rơi vào trong chén cô.
Lạc Ương Ương nhìn chằm chằm thịt tôm nơi đáy chén sửng sốt một giây, vội vàng nhìn về phía Phong Thánh ném thịt tôm vào trong chén cô.
Phong Thánh đại thiếu gia này còn biết lột tôm?
Còn lột cho cô ăn?
Sau khi anh làm bạn trai, sao lại trở nên tốt như vậy?
Ngón tay dài khớp xương rõ ràng của Phong Thánh đang lột vỏ tôm lớn, liền giống như mân mê tác phẩm nghệ thuật.
Lạc Ương Ương nhìn ngón tay xinh đẹp của anh, chỉ cảm thấy ăn ngón tay anh khẳng định cũng ăn rất ngon.
Lột tôm cũng lột đến cao quý phi phàm như vậy, còn xinh đẹp đến muốn chết, thật là người so người sẽ tức chết người.
“Nhìn cái gì? Mau ăn.” Khi một con tôm nữa đặt trong chén Lạc Ương Ương, Phong Thánh vẫn là bộ mặt lạnh kia.
Chỉ là, từ mắt lạnh vạn năm không đổi của anh, Phong Hành lại thấy được một tia sủng nịch.
Mắt đào hoa của Phong Hành hơi nheo lại, đánh giá đến, tự nhiên là Phong Thánh ngồi ở đối diện anh.
Phong Thánh này tú ân ái tú đến thật không kiêng dè sự tồn tại của anh chút nào.
Hay là nói, anh ta chính là cố ý làm cho anh xem?
Nhưng ngữ điệu trầm lãnh sủng nịch của anh ta không giống như là giả.
“Anh hai, sao em không biết, em còn có thói quen lột tôm cho phụ nữ?” Tươi cười tà mị của Phong Hành hơi nâng lên, nhìn chằm chằm vào Phong Thánh.
Lạc Ương Ương nhìn thấy tươi cười ái muội không thôi của Phong Hành, lúc này mới nhớ tới cô và Phong Thánh không phải ăn cơm ở nhà, đối diện còn ngồi một Phong Hành đấy.