Editor: May
Toàn trường ngoại trừ nhạc khúc, chỉ một tiếng va chạm đột ngột này, cũng hấp dẫn không ít tầm mắt.
Tiếng va chạm này, là âm thanh phát ra khi Phong Hành bị Phong Thánh đá đến liên tục lui về phía sau, đụng phải một người khác, tiếp đó mới khó khăn ổn định thân hình.
Một đôi mắt đào hoa âm lãnh của Phong Hành, khi ổn định thân hình mí mắt vừa nhấc, nhìn thấy một đôi hôn nhau ở chính giữa sân nhảy, anh cũng bị dọa rồi.
Lúc này, trong đầu Phong Hành, hiện lên mấy câu nói.
Dựa vào!
Đây chính là trò hay!
Anh ngược lại muốn xem, Phong Thánh sẽ dàn xếp như thế nào!
Nụ hôn này, là không ở bên trong dự kiến của Phong Thánh.
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại quen thuộc, khiến ánh mắt anh hung hăng căng thẳng.
Hai người gần ngay trước mắt, gắt gao mà nhìn chằm chằm đối phương.
Giờ này khắc này, thần kinh não đã bãi công với Lạc Ương Ương, mắt to hơi lập loè, tâm tình muốn chết đều có.
Tâm tình Phong Thánh và Lạc Ương Ương không giống nhau, nhưng đều là thần sắc có chút kinh ngạc, ở khi những người khác còn đang vào trạng thái khiếp sợ, Lạc Ương Ương bỗng nhiên ngửa ra sau, lùi đầu về sau rời khỏi nụ hôn này.
Xong rồi xong rồi.
Lần này thật xong rồi.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ!
Phong Thánh bởi vì Lạc Ương Ương mãnh liệt đụng tới, mà tay ý thức ôm vào sau eo nhỏ của cô, hơi khẩn trương một chút, thấp giọng trấn an nói: “Đừng khẩn trương.”
“Sao có thể không khẩn trương!” Lạc Ương Ương không dám nói đến quá lớn tiếng, ngoại trừ âm nhạc, sân nhảy có thể nói là lặng ngắt như tờ, cô khẽ động môi căng thẳng thần kinh.
“Không được! Em phải rời khỏi nơi này.” Cùng lúc Lạc Ương Ương thấp giọng nói, người đã nhấc chân muốn chạy đi.