Editor: May
“Đều là cháu trai Phong thị, ông nội, có phải ông quá bất công rồi không?”
Phong Hành nhìn lão gia tử bị mọi người vây quanh rời đi, khóe miệng trồi lên một chút bi thương châm biếm.
Phong Thánh nhìn thoáng qua bóng dáng lão gia tử, rũ mắt nói với Lạc Ương Ương: “Ương Ương, em đi phòng anh chờ anh, đừng chạy loạn, biết không?”
“Ừ.” Lạc Ương Ương gật đầu, trong nháy mắt Phong Thánh buông tay ra, cô lại lập tức giữ chặt anh, “Em không biết phòng anh đi như thế nào.”
Tòa cổ trạch này siêu cấp lớn, kiến trúc vòng tới vòng lui rất nhiều hành lang gấp khúc đều không khác nhau lắm.
Hiện tại bảo cô trở về, phỏng chừng cô sẽ không tìm thấy đường.
“Thẳng đi, tiếp theo quẹo phải hai lần, nhìn thấy người em liền hỏi một chút.” Phong Thánh dặn dò, anh cũng không quên Phong Hành ở chuồng ngựa, lại dặn dò nói, “Đừng ở cùng Phong Hành, hiểu rõ không?”
“Ừ, hiểu rõ.” Lạc Ương Ương ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan ngoãn chờ anh trở về.” Phong Thánh nhẹ xoa đỉnh tóc mềm mại của Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương nhẹ chớp một chút mắt to thuần tịnh, Phong Thánh liền xoay người ở trong tầm mắt của cô, đám người đi theo lão gia tử rời đi.
Phong Thánh nện bước bay nhanh, bước mấy bước lớn liền biến mất ở chỗ ngoặt hành lang gấp khúc.
“Aizz.” Lạc Ương Ương nhìn phương hướng anh biến mất, trong lòng liền không khỏi than nhẹ một tiếng.
Nhà họ Phong gia lớn nghiệp lớn, dòng bên trực hệ trong gia tộc cũng nhiều.
Nhà họ Phong nhiều người như vậy, cô hoàn toàn không quen biết mấy ai.
Nghĩ đến phải hòa thuận ở chung với nhiều người nhà họ Phong như vậy, cô đột nhiên liền có loại cảm giác vô lực.
“Than thở cái gì?” Phong Hành đột nhiên liền nhảy ra từ phía sau Lạc Ương Ương, “Tình ca ca vứt bỏ em, em rất thương tâm?”
Lạc Ương Ương đang trong thất thần có chút mất mát, Phong Hành đột nhiên nhảy ra, cô hơi bị dọa một chút.
“Anh có bệnh!” Giận dữ trừng mắt nhìn Phong Hành một cái, Lạc Ương Ương xoay người liền đi về phía lúc lão gia tử tới.