Editor: May
“Một đám phế vật!” Giang Hải Phong ở một bên xem chiến, mắt thấy nhiều người như vậy còn không giải quyết được Lạc Ương Ương, anh ta lửa lớn đẩy gã đàn ông ra.
Bởi vì Lạc Ương Ương xoay người giãy giụa, cũng bởi vì rống giận của Giang Hải Phong đám đàn ông ngừng tiến công.
Lạc Ương Ương lại không phát hiện dị thường này, cô giãy giụa đến giày thể thao sắp rớt xuống, thuận thế nắm giày thể thao lên, trở tay liền cầm giày làm vũ khí công kích đám đàn ông.
‘ bốp! ’ một tiếng vang lớn lảnh lót, Lạc Ương Ương không quan tâm trở tay đánh một phát phi thường hiệu quả.
Nhưng mà, khi cô chật vật nửa ngồi ở trên giường nhỏ nhìn lên trên, lại phát hiện đáy giày thể thao trong tay cô, đang không nghiêng không lệch dán ở trên mặt Giang Hải Phong.
Nhìn ánh mắt hung ác nham hiểm đến hung ác của Giang Hải Phong, tay nắm lấy giày thể thao của Lạc Ương Ương run lên.
Giây tiếp theo, tay cô nhanh chóng rụt trở về, giày thể thao cũng lấy ra từ trên mặt Giang Hải Phong.
“……” Bởi vì ánh mắt Giang Hải Phong quá mức khủng bố, cái miệng nhỏ Lạc Ương Ương khẽ mở, lại có thể theo bản năng thầm nghĩ xin lỗi.
Muốn nói xin lỗi, cô không phải cố ý muốn cầm giày đánh mặt anh ta.
Nhưng mà.
Trong nháy mắt há miệng, Lạc Ương Ương liền cường ngạnh nghẹn ở cổ họng nói không ra lời.
Cô là bị bắt cóc!
Dựa vào cái gì phải nói lời xin lỗi với người bắt cóc cô?
Cô không có sai, Giang Hải Phong chính là xứng đáng!
Xứng đáng bị giày đánh vào mặt.
Nghĩ như vậy, Lạc Ương Ương liền không sợ nữa.
Cô còn nhanh như chớp nhanh nhẹn đứng lên, thân mình nhỏ tản ra năng lượng thật lớn, không cam lòng yếu thế giằng co với Giang Hải Phong.
Cái miệng nhỏ của Lạc Ương Ương gắt gao nhấp thành một đường thẳng tắp, cô kiên quyết không thể khuất phục!
“Tìm chết!” Giang Hải Phong đen mặt đến không thôi, anh ta hiển nhiên cũng không nghĩ tới, vừa đi tiến lên liền có chiếc giày tàn nhẫn đánh lên.