Editor: May
“Bị thương chỗ nào rồi?” Phong Ngật đẩy cô từ trong lòng ngực ra, đánh giá cô trên dưới.
“Hai chân đều bị phỏng rồi.” Lúc trước Phong Diệc Hàm còn cảm thấy không có gì, lúc này lại rõ ràng cảm nhận được, cẳng chân đau nóng rát.
Phong Ngật nhìn kỹ mới phát hiện, trên cẳng chân phải quần màu đen Phong Diệc Hàm mặc, đã ướt một mảnh.
Dư quang khóe mắt liếc nhìn cách đó không xa, nước sôi còn bốc khói vẩy đầy đất.
Bàn trà trước sô pha có một đôi dép lê, dép lê nữ tính.
Phong Diệc Hàm còn mặc áo khoác ủng ngắn, đôi dép lê kia khẳng định không phải của cô.
Trong nhà chỉ có ba người phụ nữ, nhưng ngoại trừ mẹ kế Lạc Anh, chỉ còn lại Lạc Ương Ương.
Một mảnh hỗn độn trước bàn trà, dép lê của Lạc Ương Ương còn ở đây, người lại không còn nữa.
Hơn nữa khi anh trở về, thân ảnh Phong Diệc Hàm ánh mắt ác độc đứng ở cửa cầu thang.
Quan trọng là, chiếc xe hơi màu đen xa hoa phách lối kia của anh hai, ngừng ở gara, đây chứng mình anh hai đã trở lại trước anh một bước.
Trong lúc suy nghĩ quay cuồng, ánh mắt Phong Ngật phức tạp mấy phần.
Anh không dò hỏi cái gì nữa, hai tay duỗi ra liền chặn ngang bế Phong Diệc Hàm lên.
Đột nhiên bị bế lên, cùng lúc Phong Diệc Hàm hút ngược một hơi, cũng ôm cổ Phong Ngật.
Thấy anh đi về phía cửa, liền nói: “Anh ba, làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là đưa em đi bệnh viện.” Phong Ngật cúi đầu nhìn nhìn Phong Diệc Hàm trên mặt còn treo nước mắt.
“……” Phong Diệc Hàm bị nhìn đến đôi mắt liên tiếp lập loè một chút.
Cô nhìn Phong Ngật sắc mặt ôn nhuận, đột nhiên liền có chút xem không hiểu anh.
Vì sao anh ba không truy hỏi cô?
Anh không muốn biết, vì sao cô lại bị phỏng ư?
Bởi vì Phong Thánh không thèm nhìn, sau khi Phong Diệc Hàm ác nhân trước cáo trạng bôi nhọ Lạc Ương Ương, thật ra là có chút chột dạ.