Editor: May
Phong Ngật tự tin cách làm việc của thủ hạ anh hai, không có khả năng lộ ra sơ hở bực này, rốt cuộc là sơ sót chỗ nào?
Đang lúc Phong Ngật đen mặt hết sức trầm tư, tầm mắt anh đột nhiên liếc đến trên người Phong Hành ngồi ở một bên, đang thảnh thơi thoải mái uống trà.
Nhìn Phong Hành cao cao tại thượng chuyện không liên quan mình, mắt ôn nhuận của Phong Ngật híp thành một khe hỡ, trong mắt kinh hiện sát khí.
Chuyện của Giang Hải Phong, ngoại từw người một nhà, những người khác nên giải quyết đều đã giải quyết.
Duy nhất một người bọn họ không thâm nhập điều tra, không truy cứu đến cùng, chính là Phong Hành!
Người nhà họ Giang ở đại đêm ba mươi tìm tới cửa, khẳng định thoát không được can hệ với Phong Hành.
Giống như nhận thấy được ánh mắt nhìn kỹ của Phong Ngật, trong tầm mắt hơi rũ xuống nhìn tách trà của Phong Hành, hơi nhướng lên, không ngoài ý muốn khi đối diện với Phong Ngật, khóe miệng anh ta câu lên, đôi mắt đào hoa âm lãnh kia trực tiếp cười tà.
Lão gia tử không lên tiếng, trong không khí khẩn trương những trưởng bối khác cũng không dám mạo muội mở miệng, Phong Hành đột nhiên giơ tách trà với Phong Ngật, tà tứ nói: “Em trai Ngật muốn uống trà sao?”
Trong không khí cứng đờ khẩn trương, ai cũng không nghĩ tới Phong Hành sẽ đột nhiên nhảy ra một câu như vậy, nói tới không quan trọng.
Gần như là trong nháy mắt, lực chú ý của mọi người đều tạm thời chuyển dời đến trên người Phong Hành.
Nhận thấy được từng tầm mắt phóng tới đây, Phong Hành cũng không nóng vội, mắt đào hoa nhìn Phong Ngật, chỉ lo tự mình chậm rì rì uống trà.
Một nhạc đệm nháo nho nhỏ này của Phong Hành, trong khoảng thời gian ngắn, không khí phòng tiếp khách đọng lại lặng ngắt như tờ.
Phong Thánh là một người duy nhất ở đây, không có nhìn về phía Phong Hành, anh nhìn Giang phu nhân, giọng lạnh lẽo không nhanh không chậm trả lời:
“Giang phu nhân, ngậm máu phun người là không tốt, ngày hai mươi tháng mười tôi đích xác đi ngoại thành bắc không sai, nhưng bà không thể bởi vì ngày đó tôi đi ngoại thành bắc, liền nói tôi bắt cóc con trai bà? Ngày đó người đi ngoại thành bắc cực kỳ nhiều, chẳng lẽ tất cả mọi người đều là hung thủ bắt cóc con trai bà?”
Phong Thánh vừa nói, lực chú ý của mọi người lại về tới trên chuyện nhà họ Giang này.