Editor: May
Cô bị dọa rất nhiều lần, đã không còn quá sợ hãi, nhưng vẫn là bị hoảng sợ nhỏ.
Nửa đêm, giả u linh cái gì.
“Đánh thức cô?” Ngón tay thon dài kẹp xì gà của Phong Thánh dừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía Lạc Ương Ương trên giường.
Anh rõ ràng không lên tiếng, cũng không làm ra bất kỳ động tĩnh gì, sao cô lại tỉnh?
“Không có.” Lạc Ương Ương nhẹ giọng đáp lại.
Sau đó, tầm mắt cô dừng ở trên tay anh.
Dưới ánh trăng trắng bạc, cô có thể rõ ràng nhìn đến, trên tay anh kẹp xì gà, trầm mặc hai giây liền bĩu môi nói: “Bị sặc tỉnh.”
Trong không khí có từng đợt từng đợt khói thuốc nhè nhẹ, cô có thể nghe được.
Phong Thánh nghe vậy, dập tắt xì gà trong tay, đi về phía cô.
“Anh, anh đừng tới đây!” Đêm đen gió cao, Lạc Ương Ương nhìn Phong Thánh đi về phía cô, liền biết anh muốn làm gì.
Anh nửa đêm lẻn vào phòng cô như vậy, đã không phải là lần đầu tiên.
Phong Thánh quả thực ngừng tới gần: “Như thế nào, Phong Ngật trở về, cô liền giả vờ thuần khiết không cho tôi chạm vào?”
“Không, không phải!” Tuy rằng Phong Thánh nói rất chói tai, nhưng Lạc Ương Ương vẫn là nghiêm túc phản bác, “Trước khi tôi ngủ anh đã, đã gì kia, đêm nay liền đừng đến nữa?”
Trước khi khách khứa chưa đi, Phong Thánh đã giày vò cô rồi, liền không thể để cô nghỉ ngơi một đêm thật tốt sao.
“Đồ khai vị kia không tính.” Phong Thánh tiếp tục đi về phía giường lớn, “Hiện tại tôi là tới thu lễ vật.”
“Lễ vật tôi đã cho anh, dán ở trên di động anh đó!” Lạc Ương Ương không dám lui, chỉ nắm chặt chăn trên người.
“Đó là lễ vật thứ nhất, lễ vật thứ hai tôi còn chưa có nhận.” Phong Thánh hơi xốc chân, liền bá vương lên giường.
Khuôn mặt nhỏ Lạc Ương Ương khóc tang, vẻ mặt ủy khuất: “Tôi có thể kháng nghị không?”
Liền biết Phong Thánh sẽ không có lòng tốt buông tha cô như vậy.