Editor: May
“……” Vưu Vưu đầu đầy hắc tuyến, cô không biết Thuần Vu Thừa muốn làm gì.
Cô chỉ là, cô bị nhốt ở giữa Thuần Vu Thừa và cửa phòng.
Anh đi lên phía trước đè một cái, khi lỗ tai dán lên cửa phòng, cơ ngực cứng rắn của anh cũng đè ở trên mặt cô theo.
Một cổ hơi thở hormone nam tính nùng liệt, không hề báo động trước ập vào trước mặt.
Trước nay Vưu Vưu chưa từng tiếp xúc gần gũi với khác phái như vậy, lại có thể ngốc lăng đến đã quên đẩy Thuần Vu Thừa ra, rực tiếp liền mặt búp bé xấu hổ đến đỏ lên.
Phòng ngủ này của Lạc Ương Ương, liền ở cách vách phòng phẫu thuật, lúc trước thiết kế chính là dùng để làm phòng bệnh.
Bởi vì là phòng bệnh, cho nên phương tiện cách âm cũng không phải quá tốt.
Sau khi Thuần Vu Thừa dán ở trên cửa phòng cẩn thận lắng nghe trong chốc lát, trong lòng cảm thán vài tiếng Phong Thánh thật quá cầm thú, đỉnh mày cũng ái muội nhẹ nâng lên.
Khó trách vừa rồi Vưu Vưu gõ cửa, đến bây giờ cũng không có ai tới mở cửa, hoá ra Phong đại tổng tài đang vội vàng đại sự đấy.
Ở trong mắt trong lòng Thuần Vu Thừa, Phong Thánh từ nhỏ chính là một người cực kỳ có chừng mực.
Nếu cậu ta và Lạc Ương Ương đang lăn giường, đã nói lên miệng vết thương của Lạc Ương Ương không xuất hiện tình huống xấu.
Người bệnh không có chuyện gì, người làm bác sĩ như anh vẫn là đừng đi quấy rầy thì tốt hơn.
“Đi thôi.” Thuần Vu Thừa hơi đẩy ra sau, tay chống ở cửa phòng liền rơi xuống đầu vai của Vưu Vưu.
Thuần Vu Thừa bắt lấy đầu vai Vưu Vưu xoay về một phương hướng, tay phải tùy ý gác bả vai cô, ôm cô liền đi.
Bởi vì không có cúi đầu xem, cho nên Thuần Vu Thừa cũng không có phát hiện, mặt búp bê của Vưu Vưu đỏ đến có thể nhỏ ra nước.
Vưu Vưu bị Thuần Vu Thừa ôm đi, cả người đều không được tự nhiên.
Cô cũng không nói lời nào, đỏ mặt hất tay anh đặt trên vai cô, cất bước liền chạy.
“Aizz, cô chạy cái gì?” Trên tay Thuần Vu Thừa trống không, liền nhìn thấy Vưu Vưu chạy trốn bay nhanh.