Editor: May
Nguyên nhân chính là vì như thế, mặt anh mới có thể đen như vậy.
Lạc Ương Ương thấy Phong Thánh cố tình chơi xấu, rơi vào đường cùng, cô chỉ đành cứ như vậy trò chuyện với Tô Phạm, muốn mau chóng nói xong cắt đứt: “Tô Phạm, có, có chuyện sao?”
“Cũng không có việc gì, buổi tối anh hẹn Vưu Vưu ăn cơm, em cũng cùng nhau đến đây đi?” Tô Phạm cố ý nói đến nhẹ nhàng tùy ý.
“Được, tớ sẽ đi.” Lạc Ương Ương tự nhận là ngữ điệu của mình còn tính là bình thường, kết quả Phong Thánh cố ý chơi xấu, cô kêu rên vội vàng che chặt miệng mình.
Lạc Ương Ương lại quay đầu lại lần nữa, nhìn thấy chân phải của mình còn bị Phong Thánh khiêng.
Cô tức giận đến chân nhỏ động một cái, một chân đá lên mặt anh tuấn cao thâm khó đoán của anh.
Cho anh chơi xấu, đá chết anh!
Phong Thánh bị đạp mặt, ánh mắt đột nhiên ám trầm không thôi.
Anh thấy được nháy mắt vật nhỏ đá anh, trong lúc vô tình cảnh xuân chợt lộ ra.
Anh cũng không tức giận, nắm chân nhỏ vật nhỏ đá vào trên mặt anh lên, môi mỏng ấm áp trực tiếp dán lên gan bàn chân tinh xảo của cô.
Xúc cảm mềm ấm truyền đến từ gan bàn chân, Lạc Ương Ương bị kích thích đến cả người run lên.
Phong Thánh……
Phong Thánh – người đàn ông vô cùng tôn quý, lại có thể hôn gan bàn chân của cô!
Trong nháy mắt, Lạc Ương Ương sợ tới mức vội vàng rút chân mình về.
Anh điên rồi à!
Phong Thánh đâu sẽ cho như cô mong muốn, bắt chân nhỏ của cô về, đồng thời quay cuồng thân thể của cô về phía chính diện, anh cũng bỗng nhiên cúi người xuống.
Một đôi mắt đen của Phong Thánh, gắt gao tập trung vào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của vật nhỏ.
Cô nhíu chặt mày nhỏ, tựa như đang lên án bạo hành của anh, anh nhìn đến khí huyết cuồn cuộn, càng muốn đối đãi thô bạo với cô.
Mắt lạnh dừng ở trên di động cô nắm chặt, màn hình sáng lên biểu hiện còn đang trò chuyện.