Editor: May
“……” Phong Thánh bị chọc tức một chút rồi, ánh mắt lãnh trầm của anh, liền ngầm có ý nguy hiểm nhìn chằm chằm Lạc Ương Ương, “Mơ tưởng!”
Anh nói muốn kết giao, hiện tại đổi ý, quá không đàn ông.
Thật lâu sau, liền ở khi Lạc Ương Ương bị anh nhìn chằm chằm đến muốn sợ hãi, anh xoay người một cái, lại nằm ở một bên.
“Vật nhỏ.” Phong Thánh gần như là nghiến răng nghiến lợi gọi Lạc Ương Ương, “Em nói tôi có phải tự đào cho mình một cái hố không?”
Anh chỉ là muốn vật nhỏ trôi qua vui vẻ một chút, không muốn cô bị người khi dễ còn không dám ngẩng đầu.
Đâu từng nghĩ đến, anh là vác đá nện vào chân mình.
“Ừ.” Lạc Ương Ương phi thường tán đồng gật đầu, “Anh còn đặc biệt vui sướng nhảy vào hố.”
“Em đang vui sướng khi người gặp họa?” Phong Thánh nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Ương Ương, mắt lạnh híp ra một khe hở nguy hiểm.
“Tuyệt đối không có!” Ánh mắt Phong Thánh quá nguy hiểm, hơi thở cũng không an toàn, Lạc Ương Ương sợ tới mức liên thanh phủ nhận.
Cô còn chưa quá muốn kết giao với tên Phong Thánh khốn kiếp này đâu, có cái gì hay mà vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng cô cũng biết, giờ này khắc này, trong lòng Phong Thánh khẳng định không cân bằng.
Vì trấn an anh, Lạc Ương Ương hoạt động thân mình, chủ động dịch qua đi ôm anh: “Tôi ôm anh ngủ.”
“Đêm nay không làm phải không?” Phong Thánh cảm thấy chính mình có chút thê thảm, đến giọng nói đều suy sút không ít.
“Không làm!” Lạc Ương Ương khẳng định đến không thể khẳng định hơn.
“Nhưng tôi khó chịu.” Phong Thánh nâng khuôn mặt nhỏ còn không lớn bằng bàn tay của anh lên, thê lương nhìn cô, “Đặc biệt khó chịu.”
“……” Khóe miệng Lạc Ương Ương tàn nhẫn co rút một chút, cự tuyệt trả lời vấn đề này của anh.
“Không làm có thể, nhưng mà……” Tầm mắt Phong Thánh, đều bị cái miệng nhỏ anh đào mê người của Lạc Ương Ương hấp dẫn đi.
Lòng bàn tay ấm áp của anh, cũng khi nhẹ khi nặng xoa ấn cánh môi phấn nộn của cô: “Nếu không em dùng……”