Editor: May
Nhưng vì sao nhiều năm như vậy, Phong Thánh đều đối với cô lãnh đạm như thế.
Cô nỗ lực làm chính mình trở nên càng tốt hơn, cô làm sai chuyện gì sao?
Trong ánh mắt trầm mặc không tiếng động khát cầu của Phong Diệc Hàm, Phong Thánh lại không chịu bố thí liếc mắt nhìn cô ta một lần.
Có lẽ là bởi vì uy nghiêm khiếp người xây dựng nhiều năm của Phong Thánh.
Cuối cùng, Phong Diệc Hàm chậm rãi buông lỏng tay của mình ra.
Rốt cuộc cô ta phải làm như thế nào, mới có thể đi vào trong lòng Phong Thánh?
Lạc Ương Ương yên lặng mà đứng ở một bên không lên tiếng.
Nhìn Phong Diệc Hàm ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt si mê khi đối phương nhìn về phía Phong Thánh, cô hoàn toàn xem ở trong mắt.
Hóa ra, không phải ảo giác của cô, Phong Diệc Hàm là thật sự thích Phong Thánh.
Mà, tựa hồ tình cảm còn rất sâu đậm.
Phong Diệc Hàm buông lỏng tay, Phong Thánh liền không muốn dừng lại một phút, dắt Lạc Ương Ương liền lên lầu.
Lạc Ương Ương vẫn là muốn rút tay của mình về, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Cô mang vớ màu đen đến dép cũng chưa mang, cứ như vậy tùy ý Phong Thánh dắt đi lên lầu.
Đi mỗi một bước, Lạc Ương Ương đều có thể nhận thấy được ánh mắt Phong Diệc Hàm phía sau, như kim nhọn đâm ở trên lưng cô.
Ánh chiều tà hoàng hôn từ cửa sổ sát đất đại sảnh chiếu tiến vào, ánh sáng ấm người chiếu cầu thang ra cảm giác yên tĩnh xinh đẹp.
Phong Diệc Hàm đứng ở cửa cầu thang, cứ như vậy ngơ ngẩn ngước nhìn, Phong Thánh dắt Lạc Ương Ương đi từng bước một hướng lên trên, đi từng bước cách xa cô hơn.
Nhìn nhìn, Phong Diệc Hàm lại có thể cũng cảm thấy bóng dáng một lớn một nhỏ trên cầu thang, ở trong ánh chiều tà hoàng hôn là hài hòa tốt đẹp như vậy, như là một đôi vợ chồng nhỏ hạnh phúc trở về nhà.
Suy nghĩ này vừa dâng lên trong lòng, Phong Diệc Hàm đã bị chính mình làm hoảng sợ.
Giây tiếp theo, cô ta hung tàn hành hạ đến chết cái suy nghĩ này.
Anh hai sẽ không thích Lạc Ương Ương tiện nhân kia!