Editor: May
Thật ra cô không tán gẫu với Phong Thánh được, thật sự không tán gẫu được.
Hai người tiếp xúc mấy lần, không lần nào để lại cho cô ấn tượng tốt, vương bát đản kia trừ bỏ ức hiếp cô vẫn là ức hiếp cô, cô đâu có can đảm đi khuyên răn anh.
“Chú, mẹ, con phải đi học.” Lạc Ương Ương lo lắng còn ngồi xuống nữa, cô sẽ lộ tẩy, vội vàng đứng lên từ trên bàn cơm.
“Đi học cho tốt.” Lạc Anh dặn dò nói.
“Con biết, con đi trước.” Ở trong tầm mắt gật đầu nhìn theo của Phong Khải Việt, Lạc Ương Ương ngựa không ngừng vó đi ra nhà ăn.
Cầm lấy ba lô nhỏ đặt ở phòng khách, Lạc Ương Ương liền nhanh như chớp chạy ra biệt thự.
Vừa ra ngoài, Lạc Ương Ương liền nhìn thấy một chiếc xe hơi danh quý xa hoa khiêm tốn ngừng ở cửa, chỉ liếc mắt một cái, cô liền cúi mặt xuống làm như không phát hiện.
Đây là xe Phong Thánh, lúc nãy anh đã ra rồi mà, sao còn chưa đi?
Đừng nói với cô là đang đợi cô, loại đãi ngộ này cô nhận không nổi.
Nhưng mà, Lạc Ương Ương thật là sợ cái gì tới cái đó, đang lúc cô muốn đi qua từ bên cạnh xe hơi, cửa sổ xe sau hạ xuống, ngay sau đó tiếng nói từ tính dễ nghe của Phong Thánh cũng bay ra: “Lên xe.”
Trong lòng Lạc Ương Ương hùng hùng hổ hổ nguyền rủa một câu, vừa nhấc đầu lại nâng lên một khuôn mặt tươi cười ngoan ngoãn: “Anh hai, em muốn đi học, không cùng đường với công ty anh, liền không lên xe thôi?”
Phong Thánh hơi cúi đầu cũng không có nhìn về phía Lạc Ương Ương, anh tư thái tự phụ dựa ở trên ghế dựa bằng da, giọng nói lạnh lẽo một chút: “Lên xe.”
Lạc Ương Ương đứng ở bên xe do dự vài giây, cuối cùng vẫn là bại bởi âm điệu lạnh băng mang theo ý vị cảnh cáo của Phong Thánh.
Vương bát đản, cô đi hơn mười phút liền có xe buýt có thể ngồi, thật sự không muốn ngồi nhờ xe này.
Sau khi Lạc Ương Ương lên xe, xe liền khởi động lên đường, cô mắt nhìn thẳng ngồi nghiêm chỉnh, hơn nửa đường trôi qua, bên trong xe vẫn là một mảnh an tĩnh.
Sau khi mắt to sáng trong chớp vài cái, tròng mắt Lạc Ương Ương liền chuyển, thật cẩn thận lén nhìn về phía Phong Thánh.
Phong Thánh xếp chồng một đôi chân dài thẳng tắp, trên đùi đặt một phần văn kiện, anh hơi cúi đầu ngưng thần làm việc, giống như không biết Lạc Ương Ương ngồi ở bên cạnh anh.