Editor: May
Dám không xem anh thành chuyện gì như vậy.
“Không có khả năng!” Lạc Ương Ương không quá rõ ràng ý tứ của Phong Thánh, nhưng vẫn lập tức phản bác, “Anh đối tốt với tôi chỗ nào? Tệ muốn chết được không!”
Cô nhìn thấu triệt từ đầu đến chân từ trong ra ngoài, cũng không thấy ra Phong Thánh đối tốt với cô chỗ nào.
Mắt lạnh của Phong Thánh chợt lóe, ấn đường động một chút.
Tệ muốn chết?
Lạc Ương Ương nói anh đối với cô tệ muốn chết?
Anh đối với cô có không tốt như vậy sao?
Lạc Ương Ương vốn tưởng rằng Phong Thánh lại muốn tìm cô phiền toái, kết quả Phong Thánh hạ mắt, không biết đang suy nghĩ sâu xa cái gì.
Sau khi BBQ nướng bên lên, cô cũng mặc kệ anh, tự mình ăn nhiều món ăn đặc biệt.
Suốt ba mươi phút, Phong Thánh nhìn Lạc Ương Ương, chính anh đến một chút dục vọng nếm thử cũng không có.
Lại qua mười phút.
Thấy Lạc Ương Ương ăn đến ngon như vậy, Phong Thánh do dự nửa ngày, nhíu mày lạnh hỏi: “Thật sự ăn ngon như vậy?”
“Ừ……” Trong miệng Lạc Ương Ương nhai cắn đầy miệng thịt, không rảnh nói chuyện với Phong Thánh, chỉ liên tục gật đầu.
Mày Phong Thánh nhíu đến càng chặt, tất cả ánh mắt nhìn Lạc Ương Ương đều là hoài nghi.
Mỹ thực, cái gọi là sắc hương vị đều đủ, đồ nướng BBQ đầy bàn này, trừ bỏ ngửi thơm một chút.
Muốn sắc không có sắc, còn đen tuyền, nhìn liền giống như một đống rác rưởi, thật có thể ăn ngon?
“Anh muốn nếm thử một chút không?” Lạc Ương Ương thật vất vả nuốt xuống thịt nướng trong miệng, thấy Phong Thánh nhìn chằm chằm thịt nướng, liền hai mắt tỏa sáng nhìn anh, “Ăn rất ngon nga!”
Nhìn Lạc Ương Ương sáng ngời có thần, đuôi lông mày khóe mắt đều là tính toán dụ dỗ anh.
Lông mày lạnh của Phong Thánh nhíu chặt muốn chết: “Tôi không ăn rác rưởi!”