Editor: May
“Lấy ra.” Phong Thánh đứng ở trước giường, vươn tay phải về phía Lạc Ương Ương.
“Cái gì?” Lạc Ương Ương nhìn xem Phong Thánh lại nhìn tay anh, không hiểu ra sao.
Phong Thánh nhìn lại nhìn, sau khi phát hiện Lạc Ương Ương không phải giả vờ ngây ngốc, ánh mắt là thật sự vô tội, mặt anh tuấn của anh lập tức liền đen.
“Quà sinh nhật!” Phong Thánh nghiến răng nghiến lợi từng câu từng chữ nhìn Lạc Ương Ương.
Đừng nói với anh, vật nhỏ lại không có chuẩn bị lễ vật cho anh.
“A……” Nháy mắt Lạc Ương Ương há hốc mồm.
Cô có thể nói, cô biết sinh nhật của Phong Thánh, nhưng cô chưa từng nghĩ đến, phải tặng quà sinh nhật cho Phong Thánh không?
“A cái gì mà a?” Toàn thân Phong Thánh tản mát ra hơi thở nguy hiểm, “Quà của tôi, mau lấy ra!”
Nhìn Phong Thánh muốn quà tặng đúng lý hợp tình như thế, anh quyết đoán thay đổi hạn cuối không biết xấu hổ trong cảm nhận của Lạc Ương Ương.
“Anh nghĩ muốn quà gì?” Lạc Ương Ương bởi vì chột dạ, ngữ khí đặc biệt yếu ớt.
Phong Thánh cái gì cũng không thiếu, không cần cô tặng thứ gì đi?
Lại nói, quý trọng cô tặng không nổi, rẻ thì anh khẳng định nhìn không trúng, cô có thể tặng cái gì.
“Cô tặng cái gì, tôi muốn cái đó.” Mặt Phong Thánh càng đen.
Bộ dáng vật nhỏ này do do dự dự lạnh run run, là thật sự không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh?
Mấy ngày hôm trước anh đã nói với cô, hôm nay sinh nhật của anh.
Cô lại là không bỏ trong lòng như vậy!
Đáng chết!
Xem buổi tối anh thu thập cô như thế nào.
“Thật sự tặng cái gì muốn cái đó?” Lạc Ương Ương có chút không quá tin tưởng.
Phong Thánh có dễ cho qua như vậy sao?
Mới là lạ!
“Ít nói nhảm, nhanh lên!” Đôi tay Phong Thánh ôm ngực, có chút không kiên nhẫn.