Editor: May
Dáng ngồi Diệp Sa Nghiên ưu nhã thục nữ, biểu tình khuôn mặt lại tràn đầy châm chọc.
“Cô nghĩ quá nhiều, tôi không bá chiếm anh ta.”
Lạc Ương Ương rất muốn đúng lý hợp tình mà phản bác Diệp Sa Nghiên, trong lòng lại không khỏi có chút chột dạ.
Trên tình cảm, cô chính xác không muốn bá chiếm Phong Thánh.
Nhưng, từ hai người triền miên mỗi đêm mà nói, cô bá chiếm thân thể Phong Thánh.
“Hừ!” Diệp Sa Nghiên khinh thường hừ lạnh, “Không có là tốt nhất, nhưng mà cho dù có, những ngày an nhàn của cô cũng đã chấm dứt.”
“Có ý tứ gì?” Lạc Ương Ương hơi nhíu mày đẹp, rõ ràng cảm giác được lời nói của Diệp Sa Nghiên có ẩn ý.
“Sinh nhật của Phong Thánh, Phong Diệc Hàm nhất định sẽ trở về.” Diệp Sa Nghiên cười tủm tỉm nhìn về phía Lạc Ương Ương, ý cười lại không đạt đến mắt, “Có một bí mật cô nhất định không biết.”
Diệp Sa Nghiên để lộ ra trọng điểm ở trên hai chữ bí mật.
Nhưng mà, Lạc Ương Ương lại chếch đi trọng điểm của cô ta: “Phong Diệc Hàm? Cô ta là ai?”
Diệp Sa Nghiên nói là ‘ trở về ’, lại họ Phong, khẳng định là người nhà họ Phong.
Nhưng mà, Lạc Ương Ương lại rất xa lạ với cái tên này.
“Cô không biết Phong Diệc Hàm là ai?” Diệp Sa Nghiên vừa thu lại nụ cười giả dối, đôi mắt đẹp mở to tất cả đều là khiếp sợ.
Không phải Lạc Ương Ương đi theo mẹ cô ta ở nhà họ Phong ư?
Sao có thể sẽ không biết Phong Diệc Hàm là ai?
“Không biết, cô ta cũng là người nhà họ Phong?” Lạc Ương Ương thật không phải giả ngu.
“Tôi chưa từng thấy qua người ngu xuẩn giống như cô vậy!” Diệp Sa Nghiên nhìn Lạc Ương Ương giống như nhìn kẻ ngu ngốc, “Phong Diệc Hàm là con gái nuôi nhà họ Phong, giống như cô cũng là em gái của Phong Thánh, cô thật không biết?”
Lạc Ương Ương lắc đầu, lắc đến thực vô tội: “Tôi chỉ biết là Phong Thánh có một em trai, tên Phong Ngật, từ khi nào lại nhảy ra một con gái nuôi chứ?”
Nếu Diệp Sa Nghiên nói là sự thật, Lạc Ương Ương cảm thấy cô thật sự có chút ngu xuẩn.
Nhà họ Phong có con gái nuôi?