Editor: May
“Tiến triển không tồi, thực quyền đã ở trong tay em.” Nói đến chính sự, thần sắc Phong Ngật biến đổi, khuôn mặt ôn nhuận nhiễm hung ác thấu xương.
Sau khi thấy Phong Thánh gật đầu tán thành, Phong Ngật nghĩ đến tình huống gia tộc, đặc biệt là anh họ vẫn luôn đối nghịch với bọn họ kia.
Anh liền dò hỏi: “Phong Hành có động tác lớn gì không?”
“Động tác lớn thì thật không có, nhưng mà……” Phong Thánh nói đến một nửa, đột nhiên ngừng.
Phong Ngật bình tĩnh nhìn Phong Thánh, kiên nhẫn chờ đợi Phong Thành nói tiếp.
Thật ra trong lòng anh có chút kinh ngạc, anh hai cũng không phải là người do dự.
Sao lúc này lại rối rắm khác thường lên.
Do dự qua đi, Phong Thánh trầm giọng nói: “Phong Hành đang điều tra Lạc Ương Ương.”
Phong Ngật nhíu mày trầm tư một chút: “Anh ta điều tra Ương Ương làm gì?”
Ương Ương còn đang đi học, chuyện trên xí nghiệp gia tộc, cô ấy không có khả năng nhúng tay.
Xuất phát từ góc độ chuyên nghiệp, Phong Hành không có đạo lý đi điều tra cô.
Phong Thánh cúi thấp mặt mày không nói chuyện.
Phong Ngật trầm tư nửa ngày, hỏi dò: “Hay là anh ta đã biết chuyện của anh và Ương Ương?”
Phong Thánh liếc mắt nhìn Phong Ngật một cái: “Chuyện này anh ta không điều tra được.”
“Giống như anh mỗi ngày đưa cô ấy đi học tan học, cho dù Phong Hành không tra được, cũng sẽ có điều hoài nghi.” Phong Ngật không khách khí dội một chậu nước lạnh.
Bọn họ có bao nhiêu hiểu biết Phong Hành, Phong Hành liền có bấy nhiêu hiểu biết bọn họ.
Anh hai che chở em gái kế mới tới như vậy, Phong Hành không nghi ngờ mới là lạ.
“Như thế nào, anh đưa Lạc Ương Ương đi học, em có ý kiến?” Phong Thánh nhíu mắt lạnh lại.
Anh cũng sẽ không quên, đêm lần đầu tiên Lạc Ương Ương nằm ở dưới thân anh, kêu đến là tên Phong Ngật.
“Không có!” Phong Ngật rõ ràng nhận thấy được biểu tình anh hai nhà mình không quá thích hợp, “Em không có ý kiến, nhưng anh hai, anh đối với Ương Ương quá tốt, phỏng chừng một cô em gái khác sẽ có ý kiến.”