Editor: May
“Vậy anh cũng không thể mua hết quần áo nha!” Lạc Ương Ương cảm thấy cô sắp không thể câu thông với Phong Thánh, “Hơn nữa, tôi cũng không có rất thích quần áo nơi này.”
Mua hết sẽ là bao nhiêu tiền?
Lại nói mua nhiều như vậy cô cũng mặc không hết, có tiền cũng không phải xài như vậy.
“Không thích?” Ánh mắt Phong Thánh nghiêm túc dò hỏi.
“Không thích!” Lạc Ương Ương lắc đầu lắc đến kiên định.
Cô cho rằng, chỉ cần cô nói không thích, Phong Thánh liền sẽ không lãng phí tiền mua những quần áo này.
Lúc này, cửa hàng trưởng chà thẻ xong, tất cung tất kính trả thẻ đen lai jcho Phong Thánh, cũng nói: “Phong tiên sinh, xin hỏi những quần áo này phải đưa đến nơi nào?”
Lạc Ương Ương hi vọng nhìn Phong Thánh, hy vọng anh sẽ nói, anh không mua những quần áo này.
Nhưng cô trăm triệu không nghĩ tới chính là, Phong Thánh vừa mở miệng, lạnh nhạt nói: “Thùng rác dưới lầu.”
Lạc Ương Ương nghiêm trọng hoài nghi lỗ tai cô xảy ra vấn đề, khuôn mặt tươi cười của cửa hàng trưởng cũng là cứng đờ, không dám tin tưởng truy hỏi: “Cái, cái gì?”
“Thùng rác dưới lầu!” Phong Thánh giống như không kiên nhẫn, bàn tay to bắt một cái, nắm Lạc Ương Ương xoay người liền đi.
“Sao anh muốn ném quần áo?” Lạc Ương Ương cường ngạnh kéo Phong Thánh, không muốn để anh ném xuống một câu kinh người như vậy liền rời khỏi.
Tiêu tiền như nước chảy cũng không phải xài như vậy, nhiều quần áo đắt như vậy, ném bỏ thì rất đáng tiếc.
Nhưng mà, Lạc Ương Ương không muốn đi hơn nữa, ở một khắc Phong Thánh cường thết nắm chặt lấy cổ tay cô, cũng không muốn đợi nữa.
Chớp mắt cô đã bị dắt ra cửa hàng độc quyền.
Vưu Vưu trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Phong Thánh nói đi là đi, cô cảm thấy thế giới quan của mình đang sụp đổ từng chút.
Đây là kẻ có tiền tiêu phí?
Quá TM không phải người!
Quả thực đáng xấu hổ!