Editor: May
Nếu không phải trưởng bối trong nhà đều ở đây, không thể làm quá mức dữ dội, đâu cần anh tới cản Giang phu nhân, lại còn không thể cưỡng chế cản lại, ngẫm lại liền nghẹn khuất.
“Giang phu nhân, mọi việc chú ý chứng cứ, bà một ngụm một cậu tôi giấu con trai bà, bắt cóc con trai bà, bà lại không lấy ra chứng cứ, đây không phải là phỉ báng thì là cái gì? Thật cho rằng tôi bắt cóc con trai bà, bà cứ đi toà án kiện tôi, tôi tùy thời phụng bồi.”
Phong Thánh lãnh ngạo sừng sững ở trong đại sảnh, đối mặt chỉ trích lửa giận ngập trời của ba mẹ nhà họ Giang, đối mặt nhìn kỹ quỷ bí khó lường của trưởng bối nhà họ Phong, anh vững như Thái sơn, ánh mắt không có chút dao động.
“Ai nói tao không có chứng cứ?” Hai tròng mắt Giang phu nhân phun hỏa, nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn Phong Thánh, “Tao hỏi mày, ngày hai mươi tháng mười này, có phải mày đi ngoại thành bắc không?”
Lão gia tử vẫn luôn rũ mí mắt, không liếc mắt nhìn trò khôi hài trong đại sảnh, nhưng lúc này, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn của ông lại hơi nâng mí mắt một chút, một đôi mắt già sáng ngời có thần hiểu rõ thế sự, thẳng tắp nhìn về phía Phong Thánh.
Phong Thánh đứng đưa lưng về phía cửa lớn, vị trí anh đứng, có thể đều thấy nhất cử nhất động của bất kỳ người nào trong đại sảnh vào trong mắt.
Ánh mắt mờ mịt khó hiểu đột nhiên nhìn qua của lão gia tử, anh tự nhiên sẽ không xem nhẹ.
Phong Thánh vẫn là thế đứng như tùng kia, cảm xúc trên mặt đều không biến hóa chút nào, cánh môi gợi cảm dày mỏng thích hợp khẽ mở, lạnh giọng đáp: “Đúng.”
Ngày đó, anh đích xác đi ngoại thành bắc, đây không có gì phải phủ nhận.
Còn nữa, anh một đường bão táp đi ngoại thành bắc, cho dù hủy diệt hết thảy chứng cứ trực tiếp, cũng luôn có người qua đường nhìn thấy một chiếc xe, vào ngày hai mươi tháng mười đó, không muốn sống lái về phía ngoại thành bắc, cái này không cần dấu diếm.
“Tao biết ngay là mày!” Đôi mắt Giang phu nhân đột nhiên giận trợn lên, biểu tình điên cuồng nhằm về phía Phong Thánh.
Phong Ngật lại tay mắt lanh lẹ cản bà ta lại lần nữa, Giang phu nhân động tác điên cuồng đấm đánh Phong Ngật, vừa ý đồ đẩy anh ra, vừa điên cuồng khóc kêu với Phong Thánh: “Con trai tao và mày không oán không thù, vì sao mày muốn bắt cóc nó! Mày mau trả nó lại cho tao! Trả lại cho tao!”
Trên mặt Phong Ngật rút đi ôn nhuận, mắt vững vàng bắt lấy cánh tay Giang phu nhân, chặt chẽ chế trụ bà ta.
Đáng chết!
Khẳng định là phân đoạn kia xảy ra vấn đề, bằng không người nhà họ Giang không có khả năng tìm tới cửa.