Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Văn Mẫu Lớp 7

Viết bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em trong mùa hè (kỉ niệm về quê ngoại)

Tác giả: Sachvui.Com
Thể loại: Sách Giáo Khoa
Chọn tập

Mùa hè năm ngoái, tôi được về quê bà ngoại chơi, quê ngoại là một nơi thanh bình, một làng quê yên ả, những cánh đồng thẳng cánh cò bay, nhưng cánh diều vi vu trong gió, những bác nông dân thật thà chất phác. Những em bé nô đùa với nhau tung tăng cười đùa vui tươi, hồn nhiên và dễ gần.

Đến nhà, nhà chả có ai, cửa nhà đóng kín, tôi gọi nhưng chẳng có ai trả lời cả. Tôi nghĩ là bà đã đi ra đồng nên vứt ba lô xuống đó rồi thử đi “khám phá” miền đất mới xem sao. Đến đâu ai cũng chào đón, người thì khen người thì cười nhìn theo người thì mời vào nhà chơi, tình cảm của con người nơi đây thật là nồng ấm. Bỗng tôi thấy một em bé chừngbốn đến năm tuổi, mặt mày nhem nhuốc, áo quần bẩn, mặt mày rầu rĩ, mắt còn giọt nước mắt đọng lại. Tôi thấy thương nên đến gần hỏi em xem em nó thế nào. Bé chẳng nói cũng chẳng cười, bé cứ rầu rĩ, tôi lấy trong túi ra một cái kẹo sing-gum rồi cho bé, bé nhìn rồi oà lên. Tôi ôm bé vào lòng, nước mắt không biết sao lại tuôn rơi, tôi hỏi “sao em lại khóc” rồi tôi đưa tay lên gạt nước mắt cho bé. Bé thút thít nín rồi trả lời tôi:

– Em… em

Tôi ngạc nhiên rồi hỏi xem nhà bé ở đâu, bé chỉ tay về phía hàng cây tràm hoa vàng um tùm và cao kia. Tôi cười, hỏi bé là tại sao nhà lại ở bãi cây kia. Bé vẫn chỉ vào đó, tôi nhìn kĩ thì thấy một túp lều nho nhỏ ở phía đó, tôi hơi ngạc nhiên “nhà em đó sao”? Em bé gật đầu, tôi bất ngờ lắm, sao em lại khổ như vậy, thì ra nhà em là một hộ cực nghèo, cha mẹ li dị, em sống với bà năm nay đã 69 tuổi, tuổi cao sức yếu bà cũng chỉ biết nuôi cháu cho qua ngày nào thì tốt ngày đó. Bé chạy băng qua cánh đồng, tôi kéo quần lên rồi chạy theo, qua đến đó tôi thấy một bà cụ nằm trên một tấm ván gỗ, em bé chạy đến níu bà nhưng bà mãi không phản ứng, tôi đến gần chạm vào tay bà thì thấy rất lạnh, tôi gọi nhưng bà không nói, tôi vỗ bà nhưng bà cũng chả động đậy, tôi thấy sợ nên hét lên. Mọi xung quanh kéo đến, họ hỏi tôi, tôi chỉ vào bà cụ, một bác đến kiểm tra và nhận định là bà bị trúng gió, họ hỏi nhau xem có ai có điện thoại mà gọi xe cấp cứu không, nhưng không một ai có cả. Ngay lúc đó tôi lấy điện thoại di động ra và gọi, lúc sau xe đến bà được đưa đi. Tôi đưa bé về nhà bà, lúc đó bà đã về. Bà ôm tôi hỏi han và bế chú bé vào nhà tắm rửa và cho bé ăn. Tôi chơi với bé và chăm bé một tuần. Sáng bé dậy chơi với tôi, trưa ăn cơm với tôi, tối ngủ với tôi.

Ngày thứ hai tuần sau, bà bé khoẻ mạnh trở về, bé chạy ra với bà. Hai bà cháu ôm nhau, bà bé cảm ơn tôi rồi bế bé về. Tôi không thể quên được, nếu lỡ tôi không gần chú bé thì không biết bây giờ bé và bà sẽ ra sao. Tôi đứng nhìn theo hai bà cháu, bà ngoại tôi đến xoa đầu và ôm tôi vào lòng.

Mùa hè năm ngoái, tôi được về quê bà ngoại chơi, quê ngoại là một nơi thanh bình, một làng quê yên ả, những cánh đồng thẳng cánh cò bay, nhưng cánh diều vi vu trong gió, những bác nông dân thật thà chất phác. Những em bé nô đùa với nhau tung tăng cười đùa vui tươi, hồn nhiên và dễ gần.

Đến nhà, nhà chả có ai, cửa nhà đóng kín, tôi gọi nhưng chẳng có ai trả lời cả. Tôi nghĩ là bà đã đi ra đồng nên vứt ba lô xuống đó rồi thử đi “khám phá” miền đất mới xem sao. Đến đâu ai cũng chào đón, người thì khen người thì cười nhìn theo người thì mời vào nhà chơi, tình cảm của con người nơi đây thật là nồng ấm. Bỗng tôi thấy một em bé chừngbốn đến năm tuổi, mặt mày nhem nhuốc, áo quần bẩn, mặt mày rầu rĩ, mắt còn giọt nước mắt đọng lại. Tôi thấy thương nên đến gần hỏi em xem em nó thế nào. Bé chẳng nói cũng chẳng cười, bé cứ rầu rĩ, tôi lấy trong túi ra một cái kẹo sing-gum rồi cho bé, bé nhìn rồi oà lên. Tôi ôm bé vào lòng, nước mắt không biết sao lại tuôn rơi, tôi hỏi “sao em lại khóc” rồi tôi đưa tay lên gạt nước mắt cho bé. Bé thút thít nín rồi trả lời tôi:

– Em… em

Tôi ngạc nhiên rồi hỏi xem nhà bé ở đâu, bé chỉ tay về phía hàng cây tràm hoa vàng um tùm và cao kia. Tôi cười, hỏi bé là tại sao nhà lại ở bãi cây kia. Bé vẫn chỉ vào đó, tôi nhìn kĩ thì thấy một túp lều nho nhỏ ở phía đó, tôi hơi ngạc nhiên “nhà em đó sao”? Em bé gật đầu, tôi bất ngờ lắm, sao em lại khổ như vậy, thì ra nhà em là một hộ cực nghèo, cha mẹ li dị, em sống với bà năm nay đã 69 tuổi, tuổi cao sức yếu bà cũng chỉ biết nuôi cháu cho qua ngày nào thì tốt ngày đó. Bé chạy băng qua cánh đồng, tôi kéo quần lên rồi chạy theo, qua đến đó tôi thấy một bà cụ nằm trên một tấm ván gỗ, em bé chạy đến níu bà nhưng bà mãi không phản ứng, tôi đến gần chạm vào tay bà thì thấy rất lạnh, tôi gọi nhưng bà không nói, tôi vỗ bà nhưng bà cũng chả động đậy, tôi thấy sợ nên hét lên. Mọi xung quanh kéo đến, họ hỏi tôi, tôi chỉ vào bà cụ, một bác đến kiểm tra và nhận định là bà bị trúng gió, họ hỏi nhau xem có ai có điện thoại mà gọi xe cấp cứu không, nhưng không một ai có cả. Ngay lúc đó tôi lấy điện thoại di động ra và gọi, lúc sau xe đến bà được đưa đi. Tôi đưa bé về nhà bà, lúc đó bà đã về. Bà ôm tôi hỏi han và bế chú bé vào nhà tắm rửa và cho bé ăn. Tôi chơi với bé và chăm bé một tuần. Sáng bé dậy chơi với tôi, trưa ăn cơm với tôi, tối ngủ với tôi.

Ngày thứ hai tuần sau, bà bé khoẻ mạnh trở về, bé chạy ra với bà. Hai bà cháu ôm nhau, bà bé cảm ơn tôi rồi bế bé về. Tôi không thể quên được, nếu lỡ tôi không gần chú bé thì không biết bây giờ bé và bà sẽ ra sao. Tôi đứng nhìn theo hai bà cháu, bà ngoại tôi đến xoa đầu và ôm tôi vào lòng.

Chọn tập
Bình luận