Từ khi mở mắt đốn chào một cuộc sống, tôi đã thấy được tình cảm thiêng liêng vô giá của cha, của mẹ. Năm tháng qua đi, tình thương ấy nuôi nấng tôi nên người. Cứ tưởng rằng trên thế gian này, chỉ có ba mẹ là những người dành cho tôi tình thương cao đẹp nhất. Nhưng không, kể từ khi tôi chập chững bước vào ngôi trường Mầm non thì tôi mới thực sự hiểu ra rằng: ”Không chỉ có cha mẹ là người đồng hành cùng tôi suốt một chặng đường đời mà còn có những người thầy, người cô.
Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ , hoài bão tươi đẹp về tương lai tươi sáng, về sự nghiệp, sự thành đạt, về công danh, về niềm tin trong cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo? Họ đã dành một phần của cuộc đời mình để dẫn dắt, chăm lo và dõi theo người học sinh đi trên con đường còn bao trông gai phía trước.
Có người đã từng nói:”Nghề nhà giáo như nghề chèo đò”. Chắc đó là mọt cái lẽ thường tình mà trong thâm tâm mỗi người làm thầy, làm cô đều hiểu rõ. Chẳng ai có thể hiểu rằng, trong suốt chặng đường ấy, thầy cô đẫ gian nan, khổ cực như thế nào. Cho dù phải thức suốt đêm để soạn giáo án, ngày qua ngày chỉ lặp đi, lặp lại một bài giảng hàng trăm, hàng nghìn lần nhưng họ không bao giờ chán nản. Bởi vì trong trái tim các thầy cô luôn có một khát khao: ”Làm sao uốn nắn lớp trẻ hôm nay nên người”
Thầy cô không chỉ bỏ ra công sức mà còn dành chọn cả tình yêu thương của mình cho học sinh, che chở cho những đứa trẻ còn ngây thơ trước cái thế giới rộng lớn này.
Dòng thời gian vẫn nhẹ nhàng trôi mà không ngoảnh đầu trở lại nhìn quá khứ. Còn nhớ lắm tấm áo dài của cô, bộ áo ka-ki đã sờn màu của thầy, hình ảnh thầy cô tận tụy uốn nắn từng dòng chữ ngoệch ngoạc tuổi thơ
Dù mai sau, tôi không còn là một đứa trẻ, dời khỏi sự ấp ủ của gia đình và thầy cô, nhưng tôi mãi nhớ những kỉ niệm ở cạnh thầy, cạnh cô, ở cạnh mái trường-nơi đó tôi học được những điều hay lẽ phải từ thầy cô