Người xưa nói quả không sai:
Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể
Con nuôi cha mẹ kể tháng kể ngày
Suốt một đời bà đã tần tảo sớm hôm để nuôi con con mình khôn lớn. Công việc chính của bà là buôn bán nhỏ. Bà dậy từ 2 giờ sáng để đúc bánh bèo đến 5 giờ bà mua hàng khô: cá khô, ớt , muối … gói thành những gói nhỏ đem vào buôn đổi lấy gạo đem về nuôi 2 con, công việc tuy vất vả nhưng bà luôn nở nụ cười trên môi vì hai con trai của bà khôn lớn, khỏe mạnh. Thời gian dần trôi nay bà đã già tuổi cũng đã cao, 2 con bà đã có vợ, người con út nhanh nhẹn nên cuộc sống cũng có phần sung túc, người con cả cuộc sống cũng bình yên no đủ, bà cũng hãnh diện với đời vì cháu khỏe mạnh, con hạnh phúc. Đây cũng là lúc bà được đền áp công ơn bằng tấm lòng hiếu thảo của con và cháu mình nhưng cuộc đời thật oái oăm hiếu thảo đâu không thấy mà con cháu xa lánh, hắt hủi vì tuổi bà càng cao thì bà lại lẫn, bà đi suốt ngày mà không biết đường về, cả nhà, cả xóm cứ liên tục ngày đi tìm bà có lúc 2 đến ba lần, thật khổ cho người già, vì vậy cho nên con bà đã hết cách và tìm một giải pháp mà ai nhìn thấy cũng phải ứa nơớc mắt là lấy dây xích bà lại.Hàng xóm này ngày khuyên can gia đình kông nên làmnhư ậy nhưng họ không nghe và nagỳ nào bà cũng ngồi bên chiếc ghế gỗ, bên cạnh gốc cây xoài tay bị xích, bà cầm xích ngồi chơi. Bà ơi sao bà tội thế, giá bà mà là bà cháu thì cháu sẽ dồn hết tình cảm của cháu để chăm sóc bà những ngày còn lại, nhưng cháu chỉ là hàng xóm cháu chỉ biết an ủi, cho bà đồ ăn ngon khi cháu có và ngày ngày nói chuyện chia sẻ cùng bà, cháu cũng sẽ khuyên con bà hết lời để họ yêu quý và chăm sóc bà tốt hơn.
Tôi cầu mong trên đời này tất cả những người là con là cháu hãy sống thật xứng đáng, thật hiếu thảo với ông bà cha mẹ mình đừng để thời gian trôi qua rồi hối tiếc.