Tôi nhớ Billgates đã từng nói: “Thế giới vốn không công bằng…”Thật vậy! Cuộc sống của chúng ta có thể xem như một vở kịch được sắp đặt sẵn. Trong vở kịch ấy có nhân vật được hưởng sự ưu ái nhiều nên có cuộc đời may mắn hơn nhưng lại có nhân vật phải chịu số phận bất hanh.Và càng trớ trêu hơn khi thường sự ưu ái chưa bao giờ làm thỏa mãn chính những ai đang có nó. Chẳng thế mà nữ nhà văn Mĩ đã từng tâm sự :
“Tôi đã khóc vì không có giày để đi cho đến khi nhìn thấy một người không có chân để đi giày”
Câu nói ấy tuy rất ngắn gọn nhưng ý nghĩa và bài học mà nó mang lại thì không thể gói hết đựoc trong một dòng.
“Tôi đã khóc vì không có giày để đi” , đó như là một trạng thái tâm lý dễ gặp ở chính bản thân mỗi người.Thường thì khi không có được thứ gì theo mong muốn thì con người ta nhanh chóng cảm thấy chán nản,thậm chí là tự ti, tự ti rồi muốn “khóc” dù biết rằng đó đơn giản chỉ là một đôi giày, một chiếc áo mới – những thứ tưởng chúng mag tính chất hình thức.Xin nhắc lại trạng thái cảm xúc ở đây là khóc nhưng là khóc vì bản thân, khóc vì sự ích kỉ cá nhân. Và sự ích kỉ này cần đựoc cảnh tỉnh : “..cho đến khi nhìn thấy một người không có chân để đi giày”. Nếu như vế trước của câu nói có từ “đã” thì về này có cụm từ “cho đến khi” khiến cho câu nói trở thành một lời nhận thức sâu sắc từ nhà văn và là lời cảnh tỉnh tâm hồn tất cả mọi người.
Thật vây! Sự cảnh tỉnh tâm hồn đi từ bài học.
Bài học quan trọng nhất mà tôi và bạn có thể thấy đó là chúng ta nên học cách đương đầu với khó khăn trong cuộc sống.Khó khăn ở đây không chỉ đơn giản là “không có giày “mà đó chính là sự thiếu thốn về mọi mặt cả thể chất lẫn tinh thần.Bởi cuộc sống vốn là thế , luôn tràn đầy những thách thức.Có những lúc bạn cảm thấy mình mặc cảm, bất hạnh chỉ vì mọi việc không như mong muốn dơn giản chì vì không có quần áo mới hay bị khiếm kuyết một phần trên cơ thể haychỉ vì mình thất bại hay….thì khoan vội buồn, “khóc” để bản thân nản chí. Bởi nếu ai cũng như vậy thì đã không có một thầy giáo ưu tú Nguyện Ngọc Kí (một nguời đa tự viết chữ bằng chính đôi chân của mình khi không thể viết bằng tay ) hay vận động viên Phạm Hoàng Thắng đã dành tới 6 huy chương vàng trong đó có huy chương vàng châu Á và huy chương vàng Đông Nam Á (người đã bị hai chân teo tóp sau khi bị sốt cao lúc một tuổi).Tôi dám cược với bạn rằng chác chắn họ từng cảm thấy mặc cảm vì những sự bất hanh như vậy nhưng bằng nghị lực của mình học đã vươn lên. Tôi nhớ đã đọc ở đâu câu nói:” Lí trí thường bị ngụy trang bởi sự bất hạnh” .Vì vậy những nguời đựọc hưởng nhiều sự may mắn hơn thì hãy sống cho hết mình, thật cam đảm không ngại với những khó khăn trong cuộc sống
Bài học tiếp theochính là học cách yêu thương và cảm thông với nhưng mảnh đời bất hạnh trong xã hội. Bạn thử nghĩ mà xem khi ta không có giày thì chí ít ta cũng có thể được đi bằng chính đôi chân của mmình trong khi nhữg nguời khuyết tật phải đi bằng xe lăn, với họ đôi chân mãi là ước mơ . Hay khi không có quần áo mới thì ít nhất ta có thể mặc đủ ấm trong mùa đông giá rét trong khi những em nhỏ phải lang thang ngoài đường phố, phải lo cái ăn cái mặc từng ngày! Khi ta bị bố mẹ mắng chỉ vì không nghe lời, ta đã nghĩ ngay là bố mẹ không thương ta.Khi ấy tại sao ta lại không nhớ đến nhữg em nhỏ mồ côi cha mẹ, chúng thèm được trông thấy bố mẹ một lần. Như vậy, khi ta khổ thì hàng trăm nguời khác còn khổ hơn .Khi ta buồn thì hàng nghìn người còn chịu những nỗi buồn còn lớn hơn. Khi ta khóc thì hàng triệu ngừơi đáng được khóc hơn. Như vậy ở đâu đó quanh đây vẫn còn những bất công, ,mất mát mà không thể nào bù đắp. Nó chỉ có thể xoa dịu bằng tình yêu từ trái tim mỗi người.
Một bài học nhỏ nữa mà có thể rút ra từ câu nói đó là bản thân mỗi người cần phải biết trân trọng những gì mình đang có, những thứ mà ngừoi khác không thể có.Sự trân trọng ấy sẽ đem lại sự giàu có và bình an cho tâm hồn.
Quả thực bài học từ một lời tâm sự có lẽ còn nhiều hơn thế! Có những thứ mà ta không thể nói hết thành lời, mà phải nghĩ mới đựoc. Mỗi ngừoi hãy tự lấy lời tâm sự ấy thành một kinh no sống cho mình, lấy nó làm gương để soi vào bản thân xem mình còn gì thiếu xót. Con người không có ai toàn mĩ cả no đại bộ phân luôn có xu hướng làm mình hoàn thiện hơn. Trong khi có nhiều ngừoi lại đi ngựoc với xu thế ấy. Thực trạng cho thấy đa số là trong giới trẻ. Có những bạn học sinh sinh ra trong gia đình đầy điều kiện, đựoc đi học tại môi trường tốt mà lại ko lo tu dưỡng đạo đức, học tập mà chỉ lo ăn chơi, thành ra hư hỏng. Vói họ thì bao nhiêu mới là đủ? Thật là đáng buồn khi họ không thể nghĩ rất nhiều em học sinh nhà nghèo ao ước được có điều kiện học tập tốt hơn mà lại không đựơc!
Cuộc sống thật kì lạ! Nó luôn đặt ra những thử thách để cho ta những bài học. Với một nhà văn, một nhà chính trị như Hellen Keller, bà đã học được một bài học quí giá từ một đôi giày. Còn tôi không những học từ lời tâm sự chân thành,từ chính bản thân người có nghị lực phi thường như bà mà có lẽ quan trọng nhất là những giá trị đích thực từ cuộc sống.