Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Văn Mẫu Lớp 7

Viết bài văn cảm nghĩ về mái ấm gia đình

Tác giả: Sachvui.Com
Thể loại: Sách Giáo Khoa
Chọn tập

Có một thiên đường mà tôi muốn tiết lộ với các bạn. Thiên đường tồn tại ngay trên trần gian này mà cả tôi và bạn, chúng ta rất khó để hiểu hết được giá trị cao quý và thiêng liêng của nó. Thiên đường ấy là mái ấm gia đình các bạn ạ.

Gia đình là nơi ta được sống trong biển tình yêu bao la vô biên của cha mẹ cùng những người ruột thịt. Là nơi chào đón ta khi ta cất tiếng khóc chào đời, cũng là chốn dừng chân cuối cùng của cuộc đời. Chỉ có ở nơi căn nhà nhỏ của mình ta mới được tự nhiên là chính mình. Người ta vẫn nói: “Tự nhiên như ở nhà” là vì thế. Và hạnh phúc hơn khi ta được quan tâm chân thành trong vòng tay những người thân yêu. Bởi lẽ, giữa mọi thành viên trong gia đình luôn có một sợi dây vô hình buộc mọi người lại với nhau, sợi dây của tình yêu. Thuở còn ấu thơ, cái ngày ta còn nằm trong nôi, lời ru ngọt ngào của mẹ đưa ta vào thế giới bình yên toàn một màu xanh của cánh đồng trải rộng và những cánh cò bay lả bay la…Rồi đến khi ta chập chững bước đi đầu tiên, cha lại là người nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé để nâng niu từng bước. Hay lúc ta nhõng nhẽo nước mắt ngắn dài vì món đồ chơi đẹp đẽ, cha mẹ dù khó khăn vất vả đến mấy vẫn luôn mang đến cho chúng ta những điều kì diệu và tuyệt vời nhất, bằng một cách bí ẩn mà chưa bao giờ ta biết. Còn luôn bên ta, động viên, chia sẻ không chỉ riêng cha mẹ mà cả những người anh chị em cũng như món quà vô cùng quý giá mà ông trời đã ban tặng cho ta. Quên làm sao những bữa cơm quây quần bên nhau vang rộn tiếng cười. Quên làm sao những lúc bị vấp ngã, cha mẹ nâng niu chăm sóc ân cần. Quên làm sao những lần cha giận cho vài vọt đòn roi khi ta có lỗi…Tất cả chỉ vì cha mẹ yêu thương ta quá thôi, là không muốn ta hư hỏng.

Thời gian trôi đi mang ta lớn dần, còn tuổi thơ thì xa mãi. Nhưng những kỉ niệm nơi mái ấm gia đình sẽ chẳng bao giờ phai mờ trong tâm trí chúng ta. Thời gian khiến cho vạn vật thay đổi, và con người, có lẽ, sẽ thay đổi nhiều nhất. Càng lớn lên, dường như ta càng trở nên xa cách với gia đình của mình. Chắc vì bản năng sống tự lập, không phải chỉ riêng ta mà là tất cả mọi người. Giống như chú chim đã đủ lông, đủ cánh, muốn rời xa chim mẹ để tung cánh ra phía bầu trời xa lạ phía trước. Vị thần thời gian cứ vô tình trôi đi mãi, chẳng chờ đợi ai, còn ta thì mải mê lo toan với nhiều điều trong cuộc sống, rồi khi bất chợt dừng lại…ta thấy mình đã già. Một điều khiến ta khao khát trở về mái ấm gia đình là khi ta mất đi niềm tin vào cuộc sống, khi ta chẳng còn một điểm tựa, khi những người xung quanh ngoảnh mặt với ta thì lúc ấy chỉ có gia đình vẫn luôn chào đón ta trở về. Về và tìm lại chút bình yên. Ngồi lặng yên trên ghế xô-pha, nhắm mắt nghĩ lại quãng thời gian ta đã sống, ta chợt nhận ra một điều, rằng hạnh phúc luôn ở bên mình, vậy mà bấy lâu nay mình cứ mải đi kiếm tìm hạnh phúc ở nơi xa xôi nào khác. Có một gia đình đó là điều hạnh phúc lớn lao lắm rồi. Nhưng phải khi trùn chân mệt mỏi trên con đường đời đầy bão tố, người ta mới hối tiếc quãng thời gian vội vã chưa một lần nói lời yêu thương với những người thân yêu. Mà có thể khi nhận ra được điều đó cũng là lúc những người yêu thương ấy, đã vĩnh viễn không còn bên ta nữa. Đó chẳng phải vô tình ta đánh rơi mất hạnh phúc sao?

Tôi là một người may mắn. Bởi tôi có một gia đình và tôi biết không phải bất cứ ai cũng may mắn như tôi. Đó là những em nhỏ mồ côi cha mẹ, những đứa trẻ có cha mẹ sống li thân…Có thể đối với ai đó, chuyện có một gia đình là quá bình thường. Nhưng tôi luôn cảm thấy hạnh phúc và tự hào về gia đình mình. Để nuôi anh em chúng tôi khôn lớn, cha mẹ đã phải bôn ba khắp nơi, làm đủ nghề…vô cùng vất vả nhưng chưa bao giờ cha mẹ để lộ ra sự mệt mỏi ấy trước mặt chúng tôi. Chắc chắn phải tồn tại một tình yêu thương thiêng liêng mới có thể trở thành động lực để cha mẹ kiên trì nuôi dạy chúng tôi cho đến ngày hôm nay. Nếu tôi có thể có một điều ước, tôi sẽ ước cha mẹ tôi và những người anh chị em tôi luôn vui vẻ, hạnh phúc mà không phải lo nghĩ quá nhiều đến cuộc sống vật chất. Cha mẹ là cao trọng nhất trong cuộc đời mỗi người chúng ta. Ai cũng yêu gia đình mình, nhưng không phải ai cũng đủ can đảm để bày tỏ tình yêu ấy. Tôi mong rằng mỗi người trong chúng ta sẽ không còn ngại ngùng bày tỏ sự kính trọng và tình yêu qua những cử chỉ và lời nói trong cuộc sống thường ngày với những người mình yêu thương. Các bạn là những người đang nắm giữ hạnh phúc lớn lao và có chìa khoá để mở cánh cửa thiên đường đó. Hãy luôn hướng về gia đình của mình, các bạn nhé…

Có một thiên đường mà tôi muốn tiết lộ với các bạn. Thiên đường tồn tại ngay trên trần gian này mà cả tôi và bạn, chúng ta rất khó để hiểu hết được giá trị cao quý và thiêng liêng của nó. Thiên đường ấy là mái ấm gia đình các bạn ạ.

Gia đình là nơi ta được sống trong biển tình yêu bao la vô biên của cha mẹ cùng những người ruột thịt. Là nơi chào đón ta khi ta cất tiếng khóc chào đời, cũng là chốn dừng chân cuối cùng của cuộc đời. Chỉ có ở nơi căn nhà nhỏ của mình ta mới được tự nhiên là chính mình. Người ta vẫn nói: “Tự nhiên như ở nhà” là vì thế. Và hạnh phúc hơn khi ta được quan tâm chân thành trong vòng tay những người thân yêu. Bởi lẽ, giữa mọi thành viên trong gia đình luôn có một sợi dây vô hình buộc mọi người lại với nhau, sợi dây của tình yêu. Thuở còn ấu thơ, cái ngày ta còn nằm trong nôi, lời ru ngọt ngào của mẹ đưa ta vào thế giới bình yên toàn một màu xanh của cánh đồng trải rộng và những cánh cò bay lả bay la…Rồi đến khi ta chập chững bước đi đầu tiên, cha lại là người nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé để nâng niu từng bước. Hay lúc ta nhõng nhẽo nước mắt ngắn dài vì món đồ chơi đẹp đẽ, cha mẹ dù khó khăn vất vả đến mấy vẫn luôn mang đến cho chúng ta những điều kì diệu và tuyệt vời nhất, bằng một cách bí ẩn mà chưa bao giờ ta biết. Còn luôn bên ta, động viên, chia sẻ không chỉ riêng cha mẹ mà cả những người anh chị em cũng như món quà vô cùng quý giá mà ông trời đã ban tặng cho ta. Quên làm sao những bữa cơm quây quần bên nhau vang rộn tiếng cười. Quên làm sao những lúc bị vấp ngã, cha mẹ nâng niu chăm sóc ân cần. Quên làm sao những lần cha giận cho vài vọt đòn roi khi ta có lỗi…Tất cả chỉ vì cha mẹ yêu thương ta quá thôi, là không muốn ta hư hỏng.

Thời gian trôi đi mang ta lớn dần, còn tuổi thơ thì xa mãi. Nhưng những kỉ niệm nơi mái ấm gia đình sẽ chẳng bao giờ phai mờ trong tâm trí chúng ta. Thời gian khiến cho vạn vật thay đổi, và con người, có lẽ, sẽ thay đổi nhiều nhất. Càng lớn lên, dường như ta càng trở nên xa cách với gia đình của mình. Chắc vì bản năng sống tự lập, không phải chỉ riêng ta mà là tất cả mọi người. Giống như chú chim đã đủ lông, đủ cánh, muốn rời xa chim mẹ để tung cánh ra phía bầu trời xa lạ phía trước. Vị thần thời gian cứ vô tình trôi đi mãi, chẳng chờ đợi ai, còn ta thì mải mê lo toan với nhiều điều trong cuộc sống, rồi khi bất chợt dừng lại…ta thấy mình đã già. Một điều khiến ta khao khát trở về mái ấm gia đình là khi ta mất đi niềm tin vào cuộc sống, khi ta chẳng còn một điểm tựa, khi những người xung quanh ngoảnh mặt với ta thì lúc ấy chỉ có gia đình vẫn luôn chào đón ta trở về. Về và tìm lại chút bình yên. Ngồi lặng yên trên ghế xô-pha, nhắm mắt nghĩ lại quãng thời gian ta đã sống, ta chợt nhận ra một điều, rằng hạnh phúc luôn ở bên mình, vậy mà bấy lâu nay mình cứ mải đi kiếm tìm hạnh phúc ở nơi xa xôi nào khác. Có một gia đình đó là điều hạnh phúc lớn lao lắm rồi. Nhưng phải khi trùn chân mệt mỏi trên con đường đời đầy bão tố, người ta mới hối tiếc quãng thời gian vội vã chưa một lần nói lời yêu thương với những người thân yêu. Mà có thể khi nhận ra được điều đó cũng là lúc những người yêu thương ấy, đã vĩnh viễn không còn bên ta nữa. Đó chẳng phải vô tình ta đánh rơi mất hạnh phúc sao?

Tôi là một người may mắn. Bởi tôi có một gia đình và tôi biết không phải bất cứ ai cũng may mắn như tôi. Đó là những em nhỏ mồ côi cha mẹ, những đứa trẻ có cha mẹ sống li thân…Có thể đối với ai đó, chuyện có một gia đình là quá bình thường. Nhưng tôi luôn cảm thấy hạnh phúc và tự hào về gia đình mình. Để nuôi anh em chúng tôi khôn lớn, cha mẹ đã phải bôn ba khắp nơi, làm đủ nghề…vô cùng vất vả nhưng chưa bao giờ cha mẹ để lộ ra sự mệt mỏi ấy trước mặt chúng tôi. Chắc chắn phải tồn tại một tình yêu thương thiêng liêng mới có thể trở thành động lực để cha mẹ kiên trì nuôi dạy chúng tôi cho đến ngày hôm nay. Nếu tôi có thể có một điều ước, tôi sẽ ước cha mẹ tôi và những người anh chị em tôi luôn vui vẻ, hạnh phúc mà không phải lo nghĩ quá nhiều đến cuộc sống vật chất. Cha mẹ là cao trọng nhất trong cuộc đời mỗi người chúng ta. Ai cũng yêu gia đình mình, nhưng không phải ai cũng đủ can đảm để bày tỏ tình yêu ấy. Tôi mong rằng mỗi người trong chúng ta sẽ không còn ngại ngùng bày tỏ sự kính trọng và tình yêu qua những cử chỉ và lời nói trong cuộc sống thường ngày với những người mình yêu thương. Các bạn là những người đang nắm giữ hạnh phúc lớn lao và có chìa khoá để mở cánh cửa thiên đường đó. Hãy luôn hướng về gia đình của mình, các bạn nhé…

Chọn tập
Bình luận