“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu…”
Những lời thơ ngọt ngào này bất chợt làm con tim tôi trở nên xao xuyến. Nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ cây phượng của tuổi học trò ngây thơ dưới mái trường hằng yêu dấu. Cây hoa học trò của tôi ơi! Yêu lắm, phượng biết không?
Mãi mấy tháng nay, khi đã rời xa mái trường sau chín tháng học tập dài dằng dặc, trong tim tôi luôn da diết, bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm buồn vui của một thời học trò áo trắng dưới tán cây phượng mát rười rượi. Phượng chính là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn của một đứa trẻ còn non nớt như tôi trở nên trưởng thành hơn bao giờ hết. Hè đến, ngồi trông từng chiếc lá phượng nhẹ nhàng rơi xuống đất, tôi hiểu phượng đang rất buồn, cô đơn vì học trò sắp đi cả rồi, sắp nghỉ hè cả rồi! Sân trường giờ đây không còn bất cứ gì lắng đọng lại ngoài một không gian êm đềm, ủ rũ. Phượng buồn, phượng nhớ. Nhớ tiếng học trò cười rũ rượi, nhớ tiếng đọc bài trầm bổng vang vang, tất cả chính là nhịp đập, nhịp sống của dòng nhựa sống trong thân phượng. Không gian giờ đây chỉ còn lẻ loi mình phượng, buồn tẻ, đơn độc giữa ngút ngàn lầu cao. Từng cơn gió thoảng qua làm lao xao vòm lá, nhưng rồi phượng vẫn rũ từng chiếc lá xuống, đượm buồn. Bởi vì ai có nào ngờ phượng đang chờ gió mang thông điệp yêu thương của lũ trẻ đến tai phượng thôi, chỉ có thế thôi, rằng: ” Chúng tôi yêu phượng lắm, đừng buồn, phượng nhé! Chúng tôi sẽ trở lại ngay mà!” Xa trường, nhớ phượng lắm! Nhớ thân cây vững chãi, xù xì, rám mốc; nhớ gốc phượng, rễ cây ngoằn ngoèo bò lổn ngổn trên mặt đất; nhớ thuở nào còn ngồi dưới gốc phượng ngâm thơ, chuyện trò, vui đùa cùng lũ bạn; nhớ từng cánh hoa phượng rơi rồi đột nhiên như bừng chói đỏ dưới ánh mặt trời; nhớ, tôi nhớ tất cả thuộc về phượng, mà giờ đây… tôi lại phải xa phượng rồi! Tôi như rơi vào vòng xoáy của nỗi nhớ tột độ vậy!
Chợt nhớ lại những kỉ niệm ngây ngô dưới bóng phượng, tôi cảm thấy hình như…hình như Thượng đế đã ban cho tôi và phượng một tình cảm vô hình nhưng thật kì diệu, nó đã kết nối lòng tôi với phượng bằng một sợi dây không có điểm dừng, lạ thật! Cũng chính về điều đó mà tôi đã có những hồi ức toàn màu bông phượng mở ra. Nhớ ngày nào còn chập chững bước chân tới trường, điều mà tôi phải chú trọng đầu tiên chính là cây hoa học trò này. Tôi còn nhớ, vào những ngày cận thi, bạn tôi đã nhặt từng cánh hoa đỏ thắm mà làm thành các con bướm xinh xinh để chúc tôi thành công. Cảm động thật! Cánh hoa mềm mại, mỏng manh luôn đem cho tôi cảm giác thích thú lạ thường. Những con bướm ấy, luôn được tôi cất giữ trong quyển sổ tay lưu bút bạn bè, chúng như là kỉ vật thiêng liêng cho tình bạn tri kỉ của chúng tôi.
Mùa hè thắm thoát rồi cũng trôi qua, mùa tựu trường đến rồi. Từng tốp học sinh oà vui dưới sân trường mà quên mất có một bác phượng già đang hạnh phúc trông lũ trẻ lớn lên từng ngày. Bác thấy mình già mất rồi vì thời gian trôi dần đi cứ như trong một khoảnh khắc tích tắc. Đã bao lâu rồi, phượng vẫn còn đứng đây để đem cho bao thế hệ học trò niềm vui mới, đã bao lâu rồi, bác buồn vui cùng lũ trẻ dưới mái trường này.
Vâng, các bạn à! Niềm vui duy nhất trong suốt cuộc đời của phượng chỉ có thế thôi! Đã tự khi nào tôi và phượng trở thành những người bạn tri âm tri kỉ không thể nào lìa xa.