Văn chương là tiếng nói của tình cảm con người, nó khơi dậy trong mỗi người những tình cảm sẵn có nhg nó cũng gây cho ta những tình cảm ta chưa có. Đó là lòng vị tha, sự đồng cảm, là khát vọng cống hiến, hy sinh…Văn chương nhen nhóm, làm nảy nở và tạo ra những tình cảm đó. Lời nhận định: (trích dẫn ra nhá) của tác giả Hoài Thanh là hoàn toàn đúng đắn. Đó là lòng vị tha, là sự đồng cảm, khát vọng cống hiến, hy sinh…mà các tác phẩm: Bài ca nhà tranh bị gió thu phá đã làm rung động những trái tim cộc cằn, khô khan, gây cho người ta 1 tình yêu thương đồng loại và chấp nhận hy sinh. Hay bài thơ Bánh trôi nước của Hồ Xuân Hương, bài thơ Sau phút chia ly của đoàn thị điểm, không ai có thể chắc chắn rằng mình không thương xót, đồng cảm, với những người phụ nữ xã hội phong kiến xưa, cũng không ai có thể chắc rằng mình sẽ có 1 tình cảm vợ chồng sâu sắc đến vậy. Thành ngữ, tục ngữ cũng đâu chỉ là ” túi khôn” của nhân loại, chẳng phải ca dao, dân ca là cây đàn muôn điệu, là tiếng nói tâm tình cảu nhân dân Việt Nam sao? Cuộc sống muôn hình vạn trạng hiện lên qua từng câu ca dao (trích dẫn nhé), đi vào trái tim từng con người, thắp lên những ánh lửa nhân ái, gắn chặt tình yêu thương của người với người
Đó chính là Giá trị thiêng liêng của văn chg. Văn học mang đến cho cuộc sống chúng ta nhiều điều nhưng tiếp nhận chúng thế nèo, cảm nhận chúng ra sao lại là 1 vấn đề khác. Văn chương gây cho ta nhữg tình cảm ta chưa có và chúng ta là nhữg người phải biến chúg thành những tình cảm thật trong cuộc sống.